Gần như tất cả hàng xóm đều có thể chứng minh quan hệ giữa Khu Văn Văn và Khu Hải rất tốt, ngược lại, mối quan hệ với người mẹ là Dương Tố Mai không được tốt.
Dù sao Dương Tố Mai không giống với Khu Hải làm người hiền lành, tính cách bà ta hay cay cú, bởi vì là người giỏi giang nên tiền kiếm được nhiều hơn so với Khu Hải, vì vậy chi tiêu cơ bản trong gia đình hầu hết đều từ tay Dương Tố Mai.
Khu Hải so với Dương Tố Mai thì có chênh lệch rất lớn, ban đầu vợ chồng hai người cùng đi làm, là ông nội bà nội của đứa bé chăm sóc, nhưng hai người trước sau qua đời, Dương Tố Mai lại có hai người anh, cha mẹ bà ta còn phải trông nom con cái nhà anh trai, Khu Văn Văn còn nhỏ cũng chưa có ai chăm sóc.
Hai người thương lượng một phen rồi từ đó Khu Hải tiền lương ít hơn từ chức ở nhà chăm sóc con, Dương Tố Mai thì ra ngoài liều mạnh kiếm tiền.
Thực ra sắp xếp như vậy cũng rất tốt, dù sao thì tính cách của Dương Tố Mai cũng gấp gáp, chẳng có kiên nhẫn gì, đối với con cũng vậy, đối với Khu Hải cũng thế, bà ta đều giữ dáng vẻ vội vàng không kiên nhẫn.
Tiền lương của Khu Hải ít, tính tình lại tốt, cho nên ông ta bắt đầu ở nhà chăm sóc con.
Có lẽ bởi vì Khu Văn Văn là do một tay ông ta nuôi lớn cho nên quan hệ giữa ông ta và Khu Văn Văn là tốt nhất, cảm tình cũng tốt nhất.
Lời làm chứng của hàng xóm xung quanh có rất nhiều chỗ không giống lời chứng bên trong di thư của Dương Tố Mai, mọi người đều nói Khu Hải là một người đàn ông rất tốt, chắc chắn không làm ra chuyện không bằng cầm thú như thế.
Nhưng báo cáo kiểm tra của Khu Văn Văn rõ ràng vẫn còn ở đó, cô ấy bị xâm hại một thời gian dài, ngoại trừ Khu Hải thì còn ai khác?
Bạch Trân Trân nghe Từ Phong nói về vụ án xong liền gật đầu với đối phương một cái, hỏi ngược lại một lần: "Cho nên chuyện này có liên hệ như thế nào với việc anh gọi tôi tới đây hôm nay?"
Nếu chứng cứ đã xác thực, Từ Phong còn lôi tập hồ sơ này ra để làm gì? Cô cũng không phải dân phá án chuyên nghiệp, không cùng một chuyên môn, cô còn có thể nhìn qua hồ sơ là nhận ra vấn đề ngay sao? Cô cũng không có bản lĩnh tới như vậy.
Từ Phong: "..."
Anh ta lắc đầu một cái, bất đắc dĩ nói: "Cô Bạch, đương nhiên không phải là vì chuyện này, hôm nay có người báo cảnh sát, chúng tôi phát hiện mấy thi thể ở khu đèn đỏ..."
Bạch Trân Trân tự nhiên sáng tỏ: "Thi thể có vấn đề?"
Từ Phong gật đầu một cái: "Tần Lãng đã giải phẫu thi thể, chắc chắn được nguyên do cái chết, có điều còn rất nhiều chỗ không thể nào giải thích bằng khoa học."
Như vậy là họ va phải sự kiện không bình thường, nếu không cũng sẽ không tìm cô giúp đỡ.
Bạch Trân Trân gật đầu một cái, tỏ ý đã biết: "Vậy chúng ta đi xem thi thể?"
Từ Phong đương nhiên là không có ý kiến gì, có điều Hạ Triêu Yến thì...
Từ Phong nhìn về phía Hạ Triêu Yến, hết sức nghiêm túc nói: "Bộ dạng của mấy thi thể này có thể có chút khó nhìn, anh Hạ, anh nhất định phải đi xem sao?"
Hạ Triêu Yến vậy mà lại không thèm để ý tới thái độ của Từ Phong, bởi vì sự chú ý của anh ta đều đã dồn hết lên người Bạch Trân Trân rồi.
Anh ta nhìn Bạch Trân Trân, trong mắt đều là thâm tình đậm tới mức thiêu không cháy: "Trân Trân đi tới đâu thì tôi đi tới đó, cô ấy có thể nhìn được thì đương nhiên tôi cũng nhìn được, tôi là trợ thủ của Trân Trân, tôi phải phụ cô ấy."
Bạch Trân Trân cũng giữ khuôn mặt dịu dàng nhìn sang Hạ Triêu Yến, giọng nói cũng nhu hòa hơn rất nhiều so với lúc nói chuyện cùng bọn Từ Phong: "Không sao cả, có em ở đây, nếu như anh gặp phải chuyện gì thì chỉ cần nhớ gọi em, em sẽ bảo vệ anh thật tốt."
Hai người họ nhìn nhau cười một tiếng, một loại bong bóng hồng không nhìn thấy không sờ được tràn ra giữa hai người bọn họ, Từ Phong đứng ở chỗ này càng cảm thấy bản thân giống như một người thứ ba không nên xông vào nơi này.
Không phải chứ, Bạch Trân Trân lại thích kiểu người này sao?
Nghĩ như vậy, biểu cảm trên mặt Từ Phong có chút một lời khó nói hết, anh nhìn qua dáng vẻ sến súa dính người của Hạ Triêu Yến, chắc chắn bất kể là anh hay là Ông Tấn Hoa đều không thể nào bày ra loại dáng vẻ khiến người ta chán ghét này.
Nhưng Bạch Trân Trân dường như hết lần này tới lần khác đều thích dáng vẻ này, hai người bọn họ thua cũng không sai.
"Giám sát Từ, biểu cảm đó của anh là như thế nào? Hai người tôi và A Triêu làm gai mắt anh hay sao?"
Từ Phong ngay lập tức hồi phục lại tinh thần, anh vội vàng lắc đầu một cái, từ bỏ ý định giải thích với Bạch Trân Trân, có điều biểu cảm trên mặt lại thêm vài phần tang thương.
"Không có, sao có thể có chuyện đó? Cô Bạch, cô đừng suy nghĩ nhiều."
Bạch Trân Trân gật đầu một cái, cũng không hỏi tiếp nữa.