Bạch Trân Trân cứ vậy trơ mắt nhìn Hạ Triêu Yến trở thành Tần Gia Văn trước mắt của cô. Đây chính là chương trình ảo thuật bản trường quay, nhưng đối với Bạch Trân Trân, sự thay đổi này đối với cô không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Dường như cô đã sớm dự liệu được, lại vẽ bùa trên người Hạ Triêu Yến, hoặc là phải gọi là Tần Gia Văn.
Có lẽ là bởi vì hình xăm màu đen phần eo đã bị hủy diệt, lần này lúc Bạch Trân Trân vẽ bùa, tốc độ so tăng nhanh hơn trước đó rất nhiều. Đường nét này đến đường nét kia được Bạch Trân Trân vẽ ra, hào quang màu đỏ vàng lóe ra, những bùa chú kia được vẽ thành công hết nét này đến nét khác, sau đó thuận thế ẩn vào trong thân thể của anh ta.
Từ Phong đứng một bên sau khi thấy cảnh này, len lén nuốt nước miếng một cái, anh ấy nghiêng đầu nhìn về phía Ông Tấn Hoa đứng một bên, không quá chắc chắn nói: "À ừm, nếu tôi nhớ không lầm, trước đó cô Bạch từng nói với chúng ta, số bùa trên người một người có thể gánh chịu nhiều nhất là chín nét, số bùa cô vẽ trên người Hạ Triêu Yến đã vượt quá số lượng này nhỉ?"
Đừng nói chín nét, Từ Phong cảm thấy số bùa Bạch Trân Trân vẽ trên người Hạ Triêu Yến đã được hai mươi chín nét rồi. Càng khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ là, Bạch Trân Trân không có dấu hiệu ngừng lại, dường như còn chuẩn bị tiếp tục vẽ xuống. Anh ấy có chút lo lắng, cảm thấy dựa theo tốc độ này mà tiếp tục, có thể sẽ xuất hiện một vài chuyện đáng sợ không có cách nào vãn hồi. Không phải Bạch Trân Trân đã nói năng lực chịu đựng một người có hạn, nếu như vẽ nhiều sẽ làm bị thương sức khỏe à, hiện tại số bùa cô vẽ trên người Hạ Triêu Yến đã vượt quá số lượng này, cô không sợ làm bị thương sức khỏe sao?
Thật ra Ông Tấn Hoa cũng không biết vì sao Bạch Trân Trân lại như thế, nhưng anh ấy lựa chọn tin tưởng Bạch Trân Trân, sau khi Từ Phong hỏi những vấn đề này, Ông Tấn Hoa như chém đinh chặt sắt nói: "Chúng ta phải tin tưởng Trân Trân, cô ấy có chừng mực."
Từ Phong: "..."
Mặc dù, nhưng mà, anh ấy cũng không cảm thấy Bạch Trân Trân hiện tại giống như là dáng vẻ có chừng mực. Nhưng Ông Tấn Hoa lựa chọn Bạch Trân Trân, và cô đang vẽ bùa, bây giờ không tiện quấy rầy cô, Từ Phong cũng không có cách nào, chỉ có thể đứng ở một bên chờ đợi.
Cũng may chỉ trừ lúc mới bắt đầu nhất là cô vẽ chậm, sau đó lúc Bạch Trân Trân vẽ bùa càng lúc càng nhanh, tốc độ hào quang màu đỏ vàng lấp lóe đã sắp theo không kịp tốc độ cô vẽ bùa. Từng luồng ánh sáng sáng lên, sau đó lại phai nhạt xuống, sắc mặt Bạch Trân Trân cũng trở nên càng ngày càng tái nhợt. Sau khi nhận thấy mình đã đến cực hạn, Bạch Trân Trân không có tiếp tục miễn cưỡng nữa, cô thở hắt ra một hơi, vẽ hoàn tất một nét cuối cùng thì không có tiếp tục vẽ nữa.
Bùa Bạch Trân Trân vẽ trên người Tần Gia Văn không phải là bùa bắt quỷ thì chính là bùa trấn quỷ, ngoài ra còn có một vài loại bùa thuộc loại bùa giảm vận, dù sao cốt yếu chính là có mặt trái là phụ trợ tăng lên theo cấp số nhân. Thiên phú của Bạch Trân Trân ở phương diện đạo Phù đúng là rất cao, bùa cô vẽ ra đều là bùa tuyệt phẩm, một bùa chú có lẽ không ảnh hưởng tới Tần Gia Văn, nhưng vô số bùa chú được chồng lên, nhất định có thể phát huy hiệu quả. Dù sao sau khi bùa chú chồng chất lên nhau, hiệu quả sẽ không phải đơn giản như một cộng một bằng hai, uy lực xuất hiện sẽ gia tăng theo cấp số nhân.
Không nói những cái khác, sau khi Tần Gia Văn bị cô vẽ bùa, sắc mặt dùng mắt thường cũng có thể thấy đang trở nên tệ hơn, và nhìn khí vận trên người anh ta cũng đang giảm bớt không ngừng là đã có thể nhìn ra được uy lực bùa chú cô vẽ rốt cuộc lớn bao nhiêu.
Việc vẽ bùa đối với Bạch Trân Trân cũng là tiêu hao sức lực cực lớn, sau khi vẽ xong, cô ngay cả đi đường cũng đi không được quá ổn định, Bạch Trân Trân quay đầu nhìn về phía Ông Tấn Hoa, suy yếu hỏi.
"Có sô cô la không? Cho tôi mấy viên, tôi sắp không chịu được nữa rồi..."
Ông Tấn Hoa bước nhanh tới, đưa sô cô la đã chuẩn bị từ lâu cho Bạch Trân Trân, để tiện cho cô ăn, Ông Tấn Hoa đã lột sẵn sô cô la ra bỏ vào trong hộp, lúc này Bạch Trân Trân cứ cầm lên ăn là được rồi.
Từ Phong chứng kiến toàn bộ kiểu: "..."
Anh ấy cảm thấy bất kể Bạch Trân Trân ở bên nhau với ai, hình như mình đều là sự tồn tại dư thừa. Anh ấy không nên ở trong phòng, có lẽ nên ở phòng tầng hầm, thế này mới phù hợp thân phận của anh ấy.
Nghĩ như vậy, sắc mặt Từ Phong càng phức tạp, anh ta nhẫn nhịn lại nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, bèn phàn nàn nói: "Hai người có thể nhìn tôi một cái hay không? Tôi còn ở đây, hai người làm cái gì vậy? Không xem tôi là người sao?"