"Trên báo cáo kiểm tra thi thể của bốn người kia là bọn họ tham dục quá độ, lúc ấy hiện trường chỉ có một mình bọn họ... Là bọn họ hưng phấn quá mức, không có liên quan đến người khác."
Hung thủ chỉ có lệ quỷ, và con lệ quỷ kia cũng đã hồn phi phách tán, trong hiện thực không tìm ra chứng cứ, vụ án này cũng chỉ có thể kết án như vậy.
Sau khi Bạch Trân Trân đều nói hết tất cả, nhìn về phía Từ Phong: "Giám sát Từ, cần nói tôi cũng nói rồi, anh muốn bảo tôi đưa ra chứng cứ thì tôi cũng không đưa ra nổi, chứng cứ duy nhất chính là lọ thủy tinh tôi mang về, anh tìm Huyền Thuật Sư khác về, có lẽ có thể nhìn ra đầu mối từ lọ thủy tinh kia."
"Về phần từ Văn Văn, là Huyền Thuật Sư khác đến cũng có thể chứng minh cô ấy đã từng bị lệ quỷ nhập vào người, cô ấy là vô tội."
Từ Phong nhẹ gật đầu, bày tỏ mình biết rồi: "Cô yên tâm đi, chúng tôi sẽ không oan uổng cho một người tốt, cũng sẽ không bỏ qua một người xấu nào."
Nói xong, Từ Phong thấp giọng nói một câu: "Vốn dĩ bà ta làm việc này không cần cực đoan như thế, dù sao nếu như bà ta báo án, cảnh sát cũng sẽ cho bà ta và Khu Văn Văn một công đạo."
Đối với ý kiến của Từ Phong, Bạch Trân Trân từ chối đưa ra ý kiến.
Nếu như lúc trước Dương Tố Mai chưa hủy bỏ những băng ghi hình kia, nhìn thấy nội dung băng ghi hình, bọn họ cũng sẽ bắt quy án bốn người hiềm nghi đó. Chỉ là dựa theo pháp luật Hương Giang, coi như bốn người kia bị bắt, cũng sẽ không bị phán bao lâu, có lẽ Khu Văn Văn còn chưa trưởng thành, bọn họ đã được thả ra. Cặn bã là không có điểm dừng, có một số việc đã từng làm một lần, sau khi phá lệ sẽ có lần tiếp theo, bọn họ sẽ tiếp tục quấn quýt Khu Văn Văn.
Mặc dù Dương Tố Mai đã từng không bảo vệ chu toàn con gái mình, nhưng sau đó bà ta đã nghĩ đến đền bù, bà ta dùng kinh nghiệm của mình bảo vệ con gái mình, đồng thời diệt trừ chướng ngại có thể sẽ có trên bước đường tương lai của cô ấy. Bà ta có năng lực, cũng có sự quyết đoán, cho nên mới lựa chọn biện pháp cấp tiến này để bảo vệ con gái mình.
"Tôi nghĩ Dương Tố Mai là bởi vì không có lựa chọn khác nữa."
"Mặc dù kẻ làm chuyện bậy chính là Khu Hải và mấy kẻ cặn bã kia, nhưng bà ta là người mẹ, không kịp thời phát hiện những điều con gái của mình gặp phải, bà ta cũng có lỗi."
Chuyện Dương Tố Mai làm cuối cùng đúng là đã đền bù lỗi lầm của bà ta, nhưng cái này cũng không hề đại biểu bà ta là một người mẹ tốt làm tròn trách nhiệm. Dù sao chuyện Khu Văn Văn bị xâm hại là thật, từ tám tuổi đến mười lăm tuổi, thời gian bảy năm ròng rã, cô ấy vẫn luôn bị cha ruột của mình và bạn bè của cha ruột tổn thương. Nếu như Dương Tố Mai đủ quan tâm con gái mình, nếu như bà ta sớm một chút, tập trung một chút, để tâm đến con gái của mình, tai nạn như thế sẽ không xảy ra.
Coi như cuối cùng bà ta cắn nuốt ký ức của Khu Văn Văn, coi như bà ta xử trí toàn bộ người làm tổn thương Khu Văn Văn, thế nhưng những tổn thương đã từng xảy ra, cũng khó mà xóa nhòa đi. Đây mới là nguyên nhân cuối cùng Dương Tố Mai chọn hồn phi phách tán, bởi vì bản thân bà ta rất rõ ràng, coi như bà ta giúp đỡ con gái báo thù, thế nhưng bà ta chưa làm hết trách nhiệm trong thời gian bảy năm đó, người mẹ như bà ta chẳng khác người tàn hình. Dù bà ta chỉ hỏi thêm con gái của mình vài câu, thân thiết với con gái của mình hơn một chút, quan tâm kỹ càng con gái mình hơn một chút, thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Có điều cuối cùng bà ta vẫn vì con gái mình đòi lại công đạo rồi, đồng thời dùng mạng đền bù sai lầm của mình, Bạch Trân Trân không quá muốn trách móc nặng nề bà ta.
Từ Phong nhẹ gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu rồi.
Bạch Trân Trân đã nói hết những gì nên nói rồi, không nói thêm gì nữa, tiếp đó xử lý như thế nào, vẫn là phải nhìn nhóm cảnh sát Từ Phong, có điều Bạch Trân Trân tin tưởng có lẽ Từ Phong có thể xử lý tốt.
Ngay lúc hai người nói chuyện, Ông Tấn Hoa đi rót một ly sữa cho Bạch Trân Trân, chờ đến khi cô nói xong, Ông Tấn Hoa thuận tay đưa sữa bò cho cô.
"Trân Trân, sắc mặt của cô không tốt lắm, uống chút sữa bò đi."
Bạch Trân Trân cười cười với Ông Tấn Hoa, ôm ly sữa bò uống từng ngụm nhỏ.
Từ Phong chứng kiến tất cả: "..."
Chuyện vừa bị anh ấy quên mất lại trở về trong đầu của Từ Phong, anh ấy mấp máy môi, sâu xa nói: "Được rồi, vụ án này đã nói xong rồi, vậy có phải nên nói chuyện đã xảy ra giữa hai người hay không?"
Chuyện này ai cũng biết, cảm giác mình bị giấu diếm cũng không tốt đẹp gì, ánh mắt Từ Phong lượn tới lượn lui trên người hai người bọn họ, trong giọng nói có thêm mấy phần u oán.
"Cho nên, có thể nói cho tôi biết nhanh hơn chút hay không? Giấu diếm thế này có vui không?
Ông Tấn Hoa không nói gì, chỉ là chuyển dời ánh mắt đến Bạch Trân Trân, hiển nhiên là đang hỏi ý kiến của cô. Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, cân nhắc từ ngữ, sau đó nói cho Từ Phong biết chuyện.