Hỉ nương cảm thấy mình đã vắt kiệt bộ óc hạn hẹp của mình, bà ta không chắc chắn lời mình nói có đả động được Kim lão gia không, bà ta cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình trở nên ngày càng lạnh lẽo, ngày càng đáng sợ.
【Kim lão gia, có lẽ ngài có thể vén khăn voan lên xem thử tân nương của mình, mọi người đều đang đợi kìa, không thể để lỡ giờ lành... 】
Hỉ nương đã sắp bật khóc rồi, bà ta đang nghĩ nếu như vậy cũng không thuyết phục được Kim lão gia, e là mình thật sự sắp ngủm rồi.
May mà tuy Kim lão gia này biến thái thì biến thái, hung tàn thì hung tàn, nhưng là một con quỷ đầu xanh, cho dù là quỷ đầu xanh từng biến dị, hắn ta cũng sẽ tuân theo bản năng của quỷ đầu xanh, điều hắn để ý nhất vẫn là tân nương của mình.
Giờ lành quả thực không thể bỏ lỡ, đây là hôn lễ mà quỷ đầu xanh để ý nhất, nếu giữa chừng xảy ra vấn đề gì, đối với chúng mà nói là tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Cho dù Kim lão gia muốn xử bà ta cũng phải đợi hôn lễ kết thúc rồi tính.
Dù sao thì quỷ đầu xanh Kim lão gia này cũng phải trân quý vợ mới của mình một đợt, cho dù không thích nữa, đó cũng là chuyện rất lâu sau này, có thời gian này điều hòa, đủ giúp mình thoát nạn rồi.
Trong đầu hỉ nương tiến hành bão lốc, nhưng nói chuyện với Kim lão gia lại không hề ngơi nghỉ.
【Kim lão gia, trong này nhất định có hiểu lầm gì đó, chi bằng ngài thành hôn trước, đợi sau khi hôn lễ kết thúc rồi nói. 】
【 Hôm nay là ngày vui lớn, lão gia ngài hà tất phải so đo với tôi chứ? 】
Cái miệng này của hỉ nương vẫn rất hữu dụng vào thời khắc mấu chốt, ít nhất bây giờ dựa vào cái lưỡi không xương này của mình, bà ta đã giành lấy cho mình một cơ hội sống.
Ánh mắt chết chóc của Kim lão gia cuối cùng cũng dời khỏi người hỉ nương, bà ta thở phào một hơi, nếu bà ta có mồ hôi, đoán chừng lúc này cả người đã ướt giống như được vớt từ trong nước ra.
Nếu không phải bởi vì hôn lễ còn cần sự tồn tại của hỉ nương, bà ta đã sớm vắt chân lên cổ chạy rồi, tuyệt đối sẽ không nán lại đây.
Nghĩ như vậy, hỉ nương lộ ra một nụ cười còn xấu hơn khóc, ánh mắt dịch chuyển, rơi lên người Bạch Trân Trân.
Khăn voan của tân nương vẫn chưa kéo xuống, cô ngoan ngoãn đứng ở đó, thân hình thẳng tắp như ngọc, nhìn dáng người là có thể biết cô tuyệt đối là một mỹ nhân – nếu không xinh đẹp, cũng không thể nào bị con quỷ đầu xanh như Kim lão gia nhìn trúng được.
Nhưng hình như tân nương này có hơi khác với các tân nương trước đây, cô thật sự giỏi nhịn, tới bây giờ rồi thế mà vẫn không nói một câu nào.
Kim lão gia không phải người rất kiên nhẫn, những tân nương trước đây cũng không cần hắn kiên nhẫn bao nhiêu, dù sao thì diễn chưa bao lâu, những tân nương đó đều không chịu nổi, lần lượt quỳ bái dưới chân của Kim lão gia.
Những người phụ nữ con người này đúng là rất dễ bị lời nói đường mật lừa gạt, mặc kệ đối phương rốt cuộc là cái gì, chỉ cần đủ tuấn tú, trông lại rất hào phóng, hơn nữa giỏi ăn nói, chắc chắn sẽ bị gạt.
Hỉ nương từ sau khi bắt tay với Kim lão gia, đã từng tham dự hôn lễ tương tự vô số lần, bà ta thuộc nằm lòng quy trình của hôn lễ này.
Chỉ là không biết có phải vừa nãy bị Kim lão gia nhìn chằm chằm không, bà ta luôn cảm thấy hình như sự việc phát triển có hơi vượt ngoài dự liệu của bà ta.
Có thể sẽ có chuyện bà ta không thể tưởng tượng được xảy ra, nhưng lúc này, bà ta lại không dám nói lời không may mắn gì chọc giận Kim lão gia.
Cho nên hỉ nương chỉ có thể cố chịu đựng, nụ cười trên mặt cũng ngày càng cứng nhắc.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tâm trạng của hỉ nương cũng giống như ngồi xe qua núi, bấp bênh nhấp nhô, ánh mắt của bà ta rơi lên tay của Kim lão gia, hi vọng hắn nhanh chóng tháo khăn voan ra.
Thế nhưng cũng không biết Kim lão gia đang nghĩ gì, bàn tay khớp xương rõ ràng đang nắm lấy khăn voan của đối phương, nhưng một chuyện nhỏ như vén khăn voan lên, hắn lại chần chừ mãi không làm.
Nếu không phải bởi vì thân phận của mình không đúng, hỉ nương hận không thể xông lên vén khăn voan ra.
Ló đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, rốt cuộc như thế nào, có thể vén khăn voan lên trước không? Cứ nhất quyết ép bà ta sốt ruột chết mới được sao?
Rõ ràng đã tới nước này rồi, nhưng tân nương đó giống như không phải người vậy, có thể nhịn được, cô an tĩnh đứng ở đó, giống như một người gỗ.
Nếu không phải xác thực bộ đồ cưới và khăn voan đỏ này chỉ có thể mặc trên người con người, sợ là hỉ nương đã hoài nghi người trước mặt này rốt cuộc có thân phận gì.