Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Diệp Thanh Mị trở nên càng thêm khó coi, cô ta lui hai bước, động tác nho nhỏ nhưng chủ yếu là một hành vi cẩn thận từng li từng tí, sợ bị tên này phát hiện.
Cô mới bị quỷ bám theo, dùng ngạn ngữ xưa để hình dung thì đó chính là âm khí quá thừa, dương khí không đủ, nếu lại gặp phải quỷ, không có Bạch Trân Trân ở bên người, chẳng phải là mình sẽ bị ăn tươi nuốt sống rồi sao?
Diệp Thanh Mị sợ hãi vô cùng, trong đầu đang nghĩ nên chạy như thế nào, kết quả là đúng lúc này, tên tối thui, bị Diệp Thanh Mị ngộ nhận là quỷ ngẩng đầu lên, ánh mắt nặng nề nhìn về phía cô ta.
"Chị Thanh Mị, là em, Cường Tử."
Anh ta không ngẩng đầu lên còn đỡ, vừa ngẩng đầu như thế, khuôn mặt hiện chi chít đường vân kỳ quái đã xuất hiện một cách trọn vẹn trước mắt Diệp Thanh Mị.
Diệp Thanh Mị: "!!!"
Cô ta suýt chút nữa đã thét lên, nếu không phải kịp thời che miệng, tiếng thét chói tai đó sợ là sẽ lật ngược nóc nhà.
Mặc dù vẻ ngoài của Vạn Chí Cường không đẹp cho lắm, có điều dù sao cũng là dáng vẻ của người bình thường. Sau khi sửa soạn một chút thì ra ngoài cũng là dạng chó hình người. Nhưng bây giờ trên gương mặt Vạn Chí Cường bị đường vân màu đen như hình mạng nhện giăng đầy, cảm giác tồn tại của những đường vân đáng sợ này quá mạnh, khiến cho người ta muốn bỏ qua cũng không được.
Diệp Thanh Mị đã bị hù chết khiếp. Gương mặt anh ta cứ như bị bôi tương, khó coi một cách đáng sợ. Có điều cũng may cô ta cũng là người đã thấy qua việc đời, Diệp Thanh Mị hít sâu hai hơi, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
"Cường Tử, cậu sao vậy? Buổi tối hôm qua lúc thấy cậu chẳng phải mặt của cậu vẫn bình thường sao?"
Hôm qua lúc tan việc cô và Bạch Trân Trân đã từng gặp Vạn Chí Cường, lúc đó mặt của anh ta không có vấn đề gì. Hôm nay thế này là có chuyện gì xảy ra? Chỉ trong vòng một đêm mà mặt đã trở thành dáng vẻ quỷ quái này rồi?
Vạn Chí Cường nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc với Diệp Thanh Mị.
"Chị Thanh Mị, chị nhất định phải cứu em, hu hu hu..."
Vạn Chí Cường đã ở đây chờ rất lâu rồi.
Anh ta vốn muốn đi tìm Bạch Trân Trân, nhưng đi qua rồi mới phát hiện Bạch Trân Trân không ở đây, còn ở lầu hai mặc dù yên tĩnh nhưng bởi vì phòng trang điểm cho người đã mất cũng ở đó nên trong lòng của anh ta sợ hãi, không dám đợi lâu ở đó. Nghĩ đến hôm qua lúc tan việc nghe được Bạch Trân Trân nói với Diệp Thanh Mị muốn tới nhà cô ta ở một đêm, Vạn Chí Cường vội vội vàng vàng lại chạy về chỗ Diệp Thanh Mị. Anh ta đã đợi Diệp Thanh Mị ở cửa rất lâu rồi, nhưng mãi mà đối phương không đến, trong lòng Vạn Chí Cường cũng rất bất an. Khó khăn lắm mới thấy người đến, Vạn Chí Cường tựa như là người đã vùng vẫy trong đêm tối rất lâu, trăm cay nghìn đắng mới nhìn thấy ánh rạng đông, đương nhiên sẽ liều lĩnh chạy tới.
"Chị Thanh Mị..."
Nhìn Vạn Chí Cường lảo đảo chạy về phía mình, gương mặt đáng sợ đó đã càng thêm rõ ràng, sức tấn công đánh vào thị giác đến từ gương mặt của anh ta lực cực mạnh. Sắc mặt Diệp Thanh Mị thay đổi, sau khi hét lên một tiếng, vô thức nhấc chân đạp về phía Vạn Chí Cường.
Cô ta thề mình chỉ vì sợ hãi nên bản năng muốn Vạn Chí Cường cách mình xa một chút mà mà thôi, tuyệt đối không có bất cứ ý định tổn thương Vạn Chí Cường. Nhưng trong vấn đề này không biết đã xảy ra cái gì sai lầm. Sau khi chân của cô ta đá vào bụng Vạn Chí Cường, anh ta lập tức bay ngược ra ngoài giống như đạn pháo, nặng nề mà đập vào mặt tường phía sau.
Diệp Thanh Mị thấy cảnh này kiểu: "!!!"
Không phải chứ, từ khi nào cô ta trở thành dũng sĩ lực lưỡng rồi? Sao cô ta chẳng biết gì thế?
Diệp Thanh Mị chỉ sửng sốt một lát, sợ Vạn Chí Cường xảy ra cớ sự gì, cô ta lập tức chạy tới, mặt mũi đầy lo lắng hỏi: "Cường Tử, cậu không sao chứ? Cường Tử? ? Cậu đừng làm tôi sợ, nếu cậu xảy ra chuyện gì, tôi không bồi thường nổi..."
Diệp Thanh Mị nói, đang khi nói trong giọng nói đã xen lẫn nghẹn ngào.
Cô ta không phải nói đùa, cô ta thật sự không thường nổi, một đạp vừa rồi hoàn toàn chính là ngoài ý muốn, cô ta không ngờ rằng Vạn Chí Cường thế mà yếu ớt vậy, sức lực của mình không ngờ lớn kinh vậy, chỉ một đạp đã đạp văng người ta. Vừa rồi lúc anh ta đập vào tường tiếng vang vang ra cũng không được xem là nhỏ, thế này nếu người ta thật sự xảy ra chuyện gì...
Diệp Thanh Mị rùng mình một cái, suýt chút đã khóc òa.