Trong lúc nói, Kiều An na chớp mắt, giao quyền khống chế thân thể cho Vương Kim Phát.
Cho dù con trai mình hóa thành tro Vương Kim Phượng cũng nhận ra, vào khoảnh khắc Vương Kim Phát khống chế thân thể, Vương Kim Phượng lập tức phát hiện, bà ta kích động tới mức run rẩy cả người.
"A Phát, A Phát, con đã chịu khổ rồi, tới chỗ mẹ, mẹ thương con, mẹ bảo vệ con!"
Rõ ràng vừa nãy bởi vì phản phệ mãnh liệt đã bất động, nhưng bây giờ, không biết Vương Kim Phượng lấy sức lực từ đâu ra, vươn tay ra nắm lấy cánh tay của Vương Kim Phát.
Giọng bà ta run run nói: "A Phát, A Phát, mẹ sẽ bảo vệ con, tuyệt đối sẽ không để hai oan hồn lệ quỷ đó chiếm cứ thân xác của con, con yên tâm, mẹ sẽ đuổi chúng đi ngay!"
Vương Kim Phượng bắt lấy tay của Vương Kim Phát, thấy con trai mình không vùng vẫy ra, bà ta cảm động chảy nước mắt, khóc hu hu.
"Con trai, con yên tâm, mẹ tuyệt đối sẽ không để đôi tiện nhân đó quấn lấy con..."
Lúc này, Vương Kim Phát đã thực sự trải qua tất cả những chuyện mà Kiều An Na và con trai trải qua, anh ta đã khống chế thân thể của mình nhưng vẫn có hơi mơ màng.
Nhưng khi nhìn thấy người mẹ thân cận nhất thường ngày, Vương Kim Phát theo bản năng cảm thấy sợ hãi, anh ta vô thức muốn rút tay lại, nhưng lời của Vương Kim Phượng khiến anh ta dừng lại.
Bà ta nói, hai quỷ hồn đó bây giờ ở trong thân xác của anh ta, vốn không thể thoát ly, bà ta có thể lợi dụng điểm này, hoàn toàn giết chết hai người họ.
"A Phát, con yên tâm, mẹ sẽ không để con chịu khổ, con là bảo bối của mẹ, mẹ liều cái mạng này cũng sẽ bảo vệ con..."
Nói xong, Vương Kim Phượng liền muốn dùng sức, muốn dùng sức lực cuối cùng của mình quét sạch chướng ngại cho Vương Kim Phát.
Mọi thứ bà ta làm đều là vì con trai của mình.
Bà ta là vì tốt cho anh ta.
Thế nhưng Vương Kim Phát đột nhiên giống như chịu kích thích, hất mạnh tay của Vương Kim Phượng ra.
"Mẹ đừng động vào tôi! Mẹ, sao lòng dạ của mẹ lại ác độc như vậy? Đó là vợ và con của con, mẹ đã giết họ một lần rồi, sao dám giết họ lần thứ hai?"
Sao bà ta có thể ra tay với họ? Đó là vợ con của anh ta, là người sẽ vĩnh viễn ở bên, sao Vương Kim Phượng có thể ra tay với họ?
Phản ứng của Vương Kim Phát hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của Vương Kim Phượng, bà ta không dám tin trừng to mắt, thét lên: "A Phát, chúng là oan hồn lệ quỷ, chúng muốn hại con, chỉ có mẹ có thể bảo vệ con, con đừng trốn, mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt..."
Thế nhưng dáng vẻ này của Vương Kim Phượng lại khiến Vương Kim Phát cảm thấy sợ hãi, dáng vẻ hung tợn như lệ quỷ bây giờ của bà ta chồng lại với bóng người trong ký ức của anh ta.
Vương Kim Phượng trong ảo ảnh đã mang gương mặt như thế này ngược đãi anh ta.
Không đúng, người bà ta ngược đãi là vợ và con trai của mình, bà ta còn đáng sợ hơn oan hồn lệ quỷ.
Vương Kim Phát chịu kích thích, lùi về sau mấy bước, kéo dài cự ly giữa mình với Vương Kim Phượng.
"Bà quá đáng sợ, bà không phải mẹ của tôi, mẹ tôi sẽ không giống như bà, bà mới không phải là mẹ của tôi!"
Sau khi hét xong câu này, anh ta không chút do dự quay người rời đi, ném lại Vương Kim Phượng nằm trên giường bệnh bất động.
"A Phát, A Phát!"
Tiếng gọi thê lương của Vương Kim Phượng từ phía sau truyền tới, nhưng Vương Kim Phát lại không quay đầu, rời khỏi nơi này giống như chạy trốn.
Giọng nói của Kiều An Na đúng lúc vang lên trong đầu anh ta.
"A Phát, anh nhìn thấy rồi chứ? Anh thật sự cho rằng, mẹ anh vẫn là người mẹ từng thương anh sủng anh đó sao?"
"Bà ta đã sớm chết rồi, bây giờ người chiếm cứ thân thể của bà ta chẳng qua là một cô hồn dã quỷ thôi."
"Nếu thật sự yêu anh, sao lại nỡ gây hại cho người nhà anh chứ?"
Biểu cảm trên mặt Vương Kim Phát trở nên mơ màng.
Phải, nếu thật sự là người mẹ yêu thương mình, dĩ nhiên sẽ yêu ai yêu cả đường đi lối về, yêu thương cả vợ và con mình, sao lại ra tay với họ nặng như thế?
Kiều An Na và con bị Vương Kim Phượng ngược đãi, nhưng họ lại chưa từng hận mình, chỉ là muốn vĩnh viễn ở bên anh ta, cho dù cô ấy đã gặp được Vương Kim Phượng, cũng không động sát tâm.
Điểm này Vương Kim Phát cảm nhận rất rõ, dù sao thì bây giờ họ dùng chung một thân thể, linh hồn tương thông, động sát tâm hay không, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng.
Nhưng ngược lại là Vương Kim Phượng, đã tới lúc này rồi, lại vẫn đối đãi với Kiều An Na và con giống như kẻ thù.
Bà ta không muốn gia đình ba người họ ở bên nhau, cho nên mới nghĩ hết mọi cách muốn chia rẽ họ.
Nếu thật sự là mẹ ruột của anh ta, sao có thể đối xử với anh ta như vậy?
Hạt giống nghi ngờ một khi gieo xuống, rất nhanh sẽ phát triển thành đại thụ rợp trời.
Vương Kim Phát bây giờ đã hoàn toàn phủ nhận Vương Kim Phượng là mẹ của anh ta.
Mẹ của anh ta không thể nào đối với anh ta như thế.
Đối với điều này, Kiều An Na đã đạt được mục đích.
Vương Kim Phượng quan tâm cái gì nhất, cô ấy muốn đoạt đi thứ đó từ bên cạnh Vương Kim Phượng.
Chết là hết, sống sót rồi chịu đựng mọi thứ mới là sự dày vò lớn nhất.