Từ xưa đến nay, người bắt quỷ thu yêu luôn hung dữ hơn người bình thường một chút, còn yêu ma quỷ quái miệng toàn lời nói dối, bởi vì người bắt quỷ thu yêu không hại con người, cũng không cần nói lời mềm dẻo, còn những thứ yêu ma quỷ quái muốn lừa người cho nên mới nói những lời dễ nghe để dỗ dành người khác.
Khi con người còn chưa mắc câu, đương nhiên đối phương sẽ là dáng vẻ hiền hòa ôn nhu, cũng được coi là dịu dàng cẩn trọng, chỉ khi nào mắc câu, bọn chúng sẽ xé rách mặt nạ giả dối của mình ngay lập tức.
Thực ra chỉ cần nghĩ một chút là biết yêu quỷ tà ma ngụy trang thành tiên nữ thần ma, bọn chúng bay lên trời chui xuống đất không gì là không thể, sự tồn tại như vậy còn phải bị kìm hãm, những người bị cám dỗ tới đây mà không có bản lĩnh gì thì họ có thể làm gì cơ chứ?
Trước đó lừa gạt cũng chỉ để bọn họ can tâm tình nguyện trở thành thức ăn thôi.
Bạch Trân Trân rơi vào quỷ vực này, trí nhớ đã bị niêm phong, nhận biết cũng đã bị sửa đổi, Tôn Tiểu Hồng thì lấy hình tượng bạn tốt của cô để tồn tại.
Nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu khiến người ta yêu thích của Tôn Tiểu Hồng, khóe miệng Bạch Trân Trân không kiềm được co giật.
Cô nhận ra được nguy hiểm theo bản năng, mặc dù nhìn Tôn Tiểu Hồng dáng vẻ vô hại nhưng cô vẫn đề phòng đối phương theo bản năng.
Nếu như cô thừa nhận mình là bạn của đối phương sẽ phát sinh những chuyện gì?
Cũng may sau đó Lâm Yến Bình đi vào lớp, nếu không Bạch Trân Trân cũng không biết tiếp sau đó sẽ phát sinh những chuyện gì.
Có điều Lâm Yến Bình và Tôn Tiểu Hồng hẳn không phải là một loại, nếu không sau khi Lâm Yến Bình đi vào, Tôn Tiểu Hồng cũng sẽ không liên hiệp chung một chỗ cùng những học sinh khác, đối nghịch với Lâm Yến Bình.
Lâm Yến Bình...
Lâm Yến Bình là con dâu Chu Hưng Phong, có điều Lâm Yến Bình hiện tại không phải, mặc dù cô ta có vẻ ngoài giống nhau nhưng thứ tồn tại ẩn nấp trong thân thể kia cũng không phải là Lâm Yến Bình.
(đoạn này bắt đầu nghi ngờ nên nói về Lâm Yến Bình real là cô ấy, Lâm Yến Bình fake là cô ta)
Một mình Tôn Tiểu Hồng không thể đối phó với cô ta, phải liên hiệp cùng với những học sinh khác trong lớp khó khăn lắm mới có thể đánh ngang tay với Lâm Yến Bình, điều này đã chứng minh thực lực của Lâm Yến Bình hẳn là trên Tôn Tiểu Hồng.
Nhưng điều kỳ quái chính là Bạch Trân Trân không nhận ra được nguy hiểm trên người Lâm Yến Bình, trí nhớ của cô thậm chí phải sau khi nhìn thấy Lâm Yến Bình mới khôi phục được.
Trong hoàn cảnh xa lạ gặp được một người quen, hơn nữa mình còn được đối phương giúp đỡ, nếu không phải đã sớm biết Lâm Yến Bình không còn là cô, rất có thể Bạch Trân Trân sẽ thân thiết với Lâm Yến Bình.
Dù sao trong quỷ vực này tứ phía đều là nguy cơ, có một người quen thuộc hơn nữa nhìn đối phương không hề có ác ý với cô, loại sắp xếp này rất dễ để người ta sinh ra thiện cảm.
Lâm Yến Bình không để Bạch Trân Trân nảy sinh cảm giác nguy hiểm, chỉ có thể có hai khả năng mà thôi.
Hoặc là cô ta thực sự là một người bình thường, hoặc là thực lực của cô ta mạnh hơn Bạch Trân Trân rất nhiều, giống như con kiến sẽ cảm thấy con kiến có vóc dáng to gấp ba lần nó rất đáng sợ, nhưng nếu đối phương là một con voi thì ngay cả đối phương lớn nhỏ thế nào cũng không thấy được, sao lại cảm thấy sợ hãi cơ chứ?
Ngay lúc Bạch Trân Trân đang suy nghĩ, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cộp cộp cộp, tiếng động kia là tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất.
Bạch Trân Trân che miệng theo bản năng, giấu thân thể mình vào chỗ tối, không phát ra một chút xíu thanh âm nào.
Tiếng giày cao gót từ xa đến gần cuối cùng ngừng lại bên ngoài cửa phòng dụng cụ.
Sau đó chính là sự im lặng rất dài, qua hồi lâu sau, tiếng lân yến bình truyền từ bên ngoài vào.
"Trân Trân, cô có ở bên trong không?"
"Trân Trân, cô đừng sợ, tôi là yến bình đây, cô còn nhớ tôi không? Chúng ta đã từng gặp mặt rồi."
Giọng Lâm Yến Bình rất dịu dàng, hình như cô ta đã nhận ra Bạch Trân Trân, trực tiếp nói rõ thân phận của cô.
"Không biết trong trường học đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi tôi mới chuẩn bị đi ra ngoài liền bị cuốn vào trong chuyện kỳ quái này."
"Trân Trân, học sinh trong trường học đều không phải là người, bọn họ là quái vật rất đáng sợ, tôi chờ ở đây rất lâu, vất vả lắm mới nhìn thấy cô, cô có thể đi ra ngoài không, chúng ta cùng nhau nghĩ cách ra khỏi nơi này?"
Giọng nói của Lâm Yến Bình rất dịu dàng, đầu tiên cô ta xác nhận thân phận của mình, nói câu nữa phá thân phận của Bạch Trân Trân, sau đó dùng lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng dụ dỗ cô mau mau đi ra bên ngoài.