Sau khi anh ta vượt qua kỳ thực tập, vô cùng mong chờ nhìn Bạch Trân Trân: "Cô Bạch, tôi có thể bái cô làm sư chưa?"
Bái Bạch Trân Trân làm sư đã thành chấp niệm của Trần Tiểu Sinh, dù sao thì kế này không thành thì tính kế khác, phương diện huyền học anh ta bó tay, vậy thì ra tay từ hóa trang thi thể, dù sao anh ta muốn làm đồ đệ của Bạch Trân Trân.
Đối phương vô cùng có thành ý, một người đàn ông hơn ba mươi gần bốn mươi làm tới bước này để bái sư, cũng rất có nghị lực.
Bạch Trân Trân thì không tiện tiếp tục từ chối, cô gật đầu đồng ý: "Rất tốt, tôi có thể dạy chú kỹ thuật hóa trang thi thể, nhưng bái sư thì không cần..."
Thế nhưng chấp niệm bái sư của Trần Tiểu Sinh vô cùng phi thường, Bạch Trân Trân nói cô có thể làm thầy của anh ta, nhưng Trần Tiểu Sinh không đồng ý, làm một bữa tiệc bái sư ở nhà tang lễ, để tất cả nhân viên làm việc ở nhà tang lễ chứng kiến.
Mà anh ta thì quỳ trước mặt Bạch Trân Trân, quy tắc dập đầu ba cái với cô, lại cung cung kính kính bưng một tách trà đưa tới.
"Sư phụ, uống trà."
Phải biết làm thầy và làm sư phụ hoàn toàn khác nhau, người Hương Giang rất bảo thủ, Trần Tiểu Sinh trịnh trọng bái sư như vậy, thật sự coi Bạch Trân Trân là trưởng bối mà tôn trọng.
Thành ý của anh ta quả thực rất đủ đầy, tới cùng Bạch Trân Trân vẫn uống trà kính sư của anh ta.
Từ đó, Trần Tiểu Sinh đổi xưng hô, luôn gọi Bạch Trân Trân là sư phụ.
Mới đầu Bạch Trân Trân không thích ứng, tới bây giờ đã có thể thản nhiên tiếp nhận.
Trần Tiểu Sinh vừa giúp Bạch Trân Trân đưa công cụ, vừa ấm ức lên tiếng: "Sư phụ, Vương Kim Phát đó làm sao vậy? Cậu ta là chịu kích thích quá lớn, cuối cùng thành biến thái rồi sao?"
Bạch Trân Trân không nói cho Trần Tiểu Sinh biết Kiều An Na và Tiểu Bảo cũng vào thân thể của Vương Kim Phát, dáng vẻ bây giờ của Vương Kim Phát có lẽ là chịu ảnh hưởng của Kiều An Na.
Nhưng cũng không liên quan gì tới Bạch Trân Trân.
"Làm tốt chuyện của mình là được, chuyện khác không cần quản."
Tuy Trần Tiểu Sinh rất tò mò, nhưng hơn ở chỗ nghe lời, Bạch Trân Trân đã nói như vậy rồi, Trần Tiểu Sinh cũng không hỏi nhiều nữa.
Xử lý di thể của Kiều An Na và đứa bé có hơi rườm rà, may mà thứ Bạch Trân Trân không thiếu nhất chính là nhẫn nại, cho dù chưa từng hứa với Kiều An Na, cô cũng sẽ xử lý di thể của họ thật xinh đẹp.
Bận rộn một ngày một đêm, cuối cùng Bạch Trân Trân cũng xử lý xong di thể của hai người.
Vương Kim Phát không có ý tổ chức lễ truy điệu, trước đây anh ta từng nói với Bạch Trân Trân, sau khi xử lý di thể xong, trực tiếp thiêu.
"Tới lúc đó tôi sẽ tới nhận tro cốt."
Trần Tiểu Sinh không hiểu lắm, dù sao thì độ khó xử lý hai thi thể này không nhỏ, giá hao tổn cũng cao, xử lý xong Vương Kim Phát lại không tới nhìn một cái, trực tiếp đi thiêu?
Anh ta vô cùng nghi hoặc nhìn Bạch Trân Trân, nói ra suy nghĩ của mình.
Bạch Trân Trân trả lời: "Chuyện này không phải chuyện chúng ta quản được, gia quyến yêu cầu làm như thế nào, chúng ta cứ làm như thế ấy."
Còn những chuyện dư thừa khác, không cần phải nhúng tay, mọi thứ nghe theo gia quyến.
Trần Tiểu Sinh gật đầu đồng ý.
Bạch Trân Trân đã làm việc một ngày một đêm, mệt tới nỗi hai chân có hơi không thẳng nổi, Trần Tiểu Sinh xung phong, đưa hai thi thể đó tới lò hỏa táng.
"Đi đi."
Bây giờ Bạch Trân Trân sai bảo Trần Tiểu Sinh ngày càng trôi chảy, sau khi đuổi anh ta rời đi, Bạch Trân Trân chậm rãi đi về hướng văn phòng.
Cô phải nghỉ ngơi một chút, nếu không cô cảm thấy sợ là mình sắp mệt chết rồi.
Khi sắp tới văn phòng, cửa văn phòng cách vách mở ra, một bóng người cao lớn từ trong phòng đi ra.
"Anh hùng, hôm nay anh sớm như vậy?"
Bạch Trân Trân thức đêm xử lý thi thể, nếu cô nhớ không nhầm, hôm nay Cổ Anh Hùng nên nghỉ ngơi, sao sớm như vậy đã từ văn phòng đi ra rồi?
Trạng thái của Cổ Anh Hùng có hơi không đúng lắm, anh ta giống như không nghe thấy lời của Bạch Trân Trân, đi ngang qua cô giống như du hồn.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, Bạch Trân Trân dứt khoát đưa tay nắm lấy cổ tay của Cổ Anh Hùng.
"Anh Hùng, cậu sao vậy?"
Khoảnh khắc tay của Bạch Trân Trân nắm vào cổ tay Cổ Anh Hùng, anh ta giật mình, cuối cùng con ngươi tan rã cũng khôi phục chút tiêu cự, Cổ Anh Hùng cứng nhắc quay đầu, nhìn sang Bạch Trân Trân, nhưng dường như ánh mắt của anh ta vẫn chưa điều chỉnh tiêu điểm tốt, mất rất lâu, mới ngưng tụ ánh mắt lên mặt Bạch Trân Trân.
"Chị Trân Trân, là chị à."
Cổ Anh Hùng uể oải nói, khóe miệng hơi câu lên, giống như muốn cười, nhưng cuối cùng lại thất bại, anh ta xị mặt, lúng túng nói: "Chị Trân Trân, chị có chuyện gì sao? Tôi không sao, tôi rất tốt, chỉ là có hơi choáng mà thôi..."