Gương mặt của Bạch Trân Trân xinh đẹp, năng lực cũng không thấp, rõ ràng cô có càng nhiều lựa chọn, tại sao phải làm nghề nhập liệm sư này?
Lựa chọn của cô không quá phù hợp tư duy logic của người bình thường, cho nên khó tránh khỏi Trương Tường còn nghi vấn với thân phận và động cơ của cô.
Đương nhiên Bạch Trân Trân cũng nhìn ra hoài nghi của đối phương, cô biết Trương Tường đang suy nghĩ cái gì, thế là đã thoải mái nói ra.
"Cái này không có gì kỳ quái nhỉ? Người có chí riêng, tôi muốn làm nhập liệm sư, tôi cảm thấy nghề của tôi rất thần thánh, dáng vẻ cuối cùng con người để lại trên thế gian người là từ đôi tay này của tôi phô bày, tôi có thể giữ lại dáng vẻ tốt đẹp nhất của con người, điều này khiến tôi rất có cảm giác đạt được thành tựu."
Bỏi thế dù là Bạch Trân Trân nhận thấy có lẽ mình rất có thiên phú làm Huyền Thuật Sư, nếu như dốc lòng nghiên cứu thì mình nhất định sẽ trở thành một người trang điểm rất tài ba, đồng thời, cô cũng không có ý nghĩ thay đổi ngành nghề. Trước khi xuyên qua cô đã bởi vì người nhà mà buông bỏ sự nghiệp mình yêu quý, sau khi xuyên qua dù là có lựa chọn tốt hơn trong mắt người khác, cô cũng sẽ không thay đổi lựa chọn của mình. Bởi vì thứ người khác cho rằng tốt nhất, cũng không phải là thứ chính cô cho là tốt nhất, cô chỉ cần làm theo trái tim của mình là được.
Câu trả lời của Bạch Trân Trân không có kẽ hở, cô không phải người hiềm nghi phạm tội, nên Trương Tường không thể cưỡng ép giữ cô lại, có điều đối phương vẫn giữ cách thức liên lạc với cô, bảo cô hai tháng gần nhất đừng nên rời khỏi Hương Giang, luôn sẵn sàng phối hợp với cảnh sát phá án.
Bạch Trân Trân ngoan ngoãn gật đầu, ra vẻ mình đã hiểu.
Thấy cô phối hợp như vậy, Trương Tường cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Lúc tiễn Bạch Trân Trân đi ra, Trương Tường nói: "Không ngờ cô phối hợp như vậy."
Bạch Trân Trân mỉm cười đáp: "Phối hợp với cảnh sát là nghĩa vụ mà mỗi công dân nên cố hết sức, đây là tôi nên làm."
Trương Tường: "Giác ngộ của cô rất tốt."
Ánh mắt cô ấy nhìn Bạch Trân Trân trở nên dịu hơn trước đó rất nhiều, cảm thấy cô không hề ngang ngược vô lý giống như lời người trong hiệp hội Huyền Môn nói.
Bạch Trân Trân cũng không biết Trương Tường đang suy nghĩ cái gì, trước khi đi, cô cứ như chợt nhớ ra cái gì đó, quay đầu nói với Trương Tường.
"Đội trưởng Trương, tôi nói thế này có lẽ cô không tin, có điều tôi không có gạt cô. Tư Mã Phinh Đình của hiệp hội Huyền Môn đã bởi vì việc tư của bản thân mà muốn dùng Huyền Thuật giết người, tôi cảm thấy tình huống này tôi nên muốn nói mấy câu."
Bạch Trân Trân không quá rõ quyền lợi của hiệp hội Huyền Môn lớn tới mức nào trên thế giới này, có điều trông thế giới người bình thường vẫn là do người bình thường nắm giữ, những tầng lớp công an - kiểm sát – tư pháp và cơ quan chính phủ không có người trong giới Huyền Môn thâm nhập, cô tin cho dù đối phương có chút đặc quyền, nhưng vẫn phải nằm trong giới hạn luật pháp ở thế tục.
Trương Tường cau mày lại, giọng nói lạnh lùng hơn ban nãy mấy phần: "Cô Bạch, cô nói những lời này là có ý gì?"
Bạch Trân Trân đáp: "Không có ý gì, tôi chỉ làm việc của một công dân tuân theo luật pháp mà thôi. Nói với cảnh sát tôi tín nhiệm chân tướng sự chuyện tôi nhìn thấy, chỉ thế thôi."
Trương Tường nhìn Bạch Trân Trân một cái thật sâu, đáp: "Không có chứng cứ."
Bạch Trân Trân nhún vai: "Tôi chỉ nói là tôi nhìn thấy, chứ không phải là muốn các cô định tội cô ta."
Sau khi nói xong lời này, Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu với đối phương, quay người rời đi.
Ánh mắt Trương Tường đặt vào bóng lưng của Bạch Trân Trân, mày nhíu chặt hơn.
Người phụ nữ này không hề tầm thường, hiển nhiên không thể dùng thái độ bình thường đối xử với cô.
Mà lúc này Bạch Trân Trân không thèm để ý những việc đó, cô bước đi nhẹ nhàng, đi ra ngoài.
Sau khi đi được một quãng, Bạch Trân Trân nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang kêu tên của cô.
"Trân Trân!"
Sau khi nghe thấy giọng nói này, Bạch Trân Trân lần theo tiếng nhìn sang, vừa khéo nhìn thấy hai người Ông Tấn Hoa và Từ Phong bước xuống từ trên xe đỗ ở nơi cách đây không xa.
Sau khi nhìn thấy hai người bọn họ, nét mặt Bạch Trân Trân trở nên dịu dàng hơn, cô cất bước đi về phía bọn họ.
"Anh Hoa, Anh Phong, tại sao hai người cũng tới?"
Từ Phong là người sảng khoái nói chuyện cũng sảng khoái, anh ấy nói: "Sau khi chúng tôi nhận được điện thoại của cô nên tới, Trân Trân, cô không có chuyện gì chứ? Sắc mặt của cô trông không tốt lắm, trên người của cô có sao rồi? Có bị thương hay không?"
Từ Phong líu ríu hỏi thăm liên tục, trên mặt hiện rõ vẻ quan tâm cô.
Bạch Trân Trân cười đáp: "Tôi không sao, anh nhìn tôi xem chẳng phải vẫn khỏe mạnh đó sao?"
Lúc Từ Phong hỏi thăm sức khỏe của Bạch Trân Trân như thế nào, Ông Tấn Hoa luôn luôn im lặng đứng ở một bên, ánh mắt của anh đảo quanh người Bạch Trân Trân một vòng, rất nhanh đã dừng lại ở tay phải của cô.
"Trân Trân, tay của cô bị thương rồi?"
Bạch Trân Trân nghe vậy, sửng sốt giây lát, lập tức lắc đầu nói: "Không sao, vết thương nhỏ, rất nhanh sẽ khỏi."