Trước đó không có thời gian hỏi Lâm Yến Bình, chỉ mới trao đổi qua loa, tình huống cụ thể Bạch Trân Trân chưa nắm rõ, còn phải hỏi thêm vì sao cô ấy bị con tà ma đó nhập vào người.
Mặc dù Bạch Trân Trân cảm thấy con tà ma kia đã bị nhốt trong không gian quỷ quái đã sụp đổ, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không thể gây ra sóng gió, nhưng là vì đề phòng ngộ nhỡ, vẫn phải hỏi rõ ràng mới được.
"Vậy chúng ta đến bệnh viện của giáo viên Lâm nằm đi, đúng lúc tôi có chuyện cần hỏi cô ấy."
Trước đó lúc Trương Tường phái người đưa Lâm Yến Bình đi bệnh viện không có tránh mặt Bạch Trân Trân, cho nên cô biết bệnh viện đối phương muốn đến là chỗ nào, sau khi nói cho Từ Phong biết địa điểm, Từ Phong đang ngồi ở ghế lái đã đổi hướng, đi về phía bệnh viện.
Ông Tấn Hoa vẫn rất lo lắng cho Bạch Trân Trân, anh nói: "Hình như bên hiệp hội Huyền Môn đối xử với cô không thân thiện cho lắm..."
Mặc dù chuyện xảy ra ở tiểu học Nam Quốc Bạch Trân Trân chỉ nói tóm lược, nhưng Ông Tấn Hoa vẫn tinh ý nhận ra điều kỳ lạ. Nếu đối phương rất hòa đồng thì sau khi Bạch Trân Trân đi ra sẽ không đến mức ngậm miệng không nói những chuyện mà bọn họ làm.
Bạch Trân Trân cười khổ một tiếng, vẻ mặt xuất hiện mấy phần bất đắc dĩ: "Trưởng khoa Ông, anh đừng nhạy cảm như vậy được không?"
Ông Tấn Hoa cau mày nhìn Bạch Trân Trân: "Trân Trân, hiệp hội Huyền Môn có cảm nhận không tốt về cô, liệu có chơi ngáng chân sau lưng cô không?"
Vốn dĩ Bạch Trân Trân đã có một kẻ địch núp trong bóng tối nhìn chằm chằm cô rồi, nếu như hiệp hội Huyền Môn cũng không có lòng tốt với Bạch Trân Trân, cô sẽ rơi vào tình trạng hai mặt giáp công, nếu như gặp phải chuyện gì, Bạch Trân Trân có nơi nào để tránh thoát?
Sự quan tâm của đối phương lộ rõ trên mặt, hiển nhiên rất lo lắng cho cô, Bạch Trân Trân thấy Ông Tấn Hoa như vậy, cảm thấy ấm áp trong lòng, giọng nói cũng dịu dàng hơn trước đó vài phần.
"Được rồi, được rồi, anh cũng đừng quá lo lắng, sự việc không có nghiêm trọng như anh nghĩ đâu."
Mặc dù Tư Mã Phinh Đình không có ý tốt với cô, Đường trưởng lão lựa chọn cô cũng là chuyện bất ngờ, rất quái lạ.
Chẳng qua ở đâu có người ở đó có giang hồ, mặc dù thời gian chung đụng không được xem là quá dài, thế nhưng Bạch Trân Trân cũng đã nhìn ra, hiệp hội Huyền Môn không có hòa thuận như ngoài mặt.
Mặc dù Đường trưởng lão là đại trưởng lão, nhưng hiệp hội Huyền Môn không phải chỉ có một trưởng lão là ông ta, còn có hội trưởng và các trưởng lão khác. Những Huyền Thuật Sư kia đến từ môn phái và gia tộc khác biệt, nội tình của những gia tộc này cũng không thể khinh thường.
Từ Tư Mã Phinh Đình làm việc phách lối đã có thể nhìn ra nhân phẩm của Đường trưởng lão như thế nào. Nếu như Đường trưởng lão thật sự là người đức cao vọng trọng, không có chút lòng riêng nào thì sẽ không nuôi dạy ra một người tàn độc như Tư Mã Phinh Đình.
Hơn nữa Bạch Trân Trân tin tưởng trực giác của mình. Mặc dù lúc Đường trưởng lão nhìn cô thì là khuôn mặt hiền lành, lúc nói chuyện cũng nhẹ nhàng, thái độ rất tốt. Thế nhưng khi Bạch Trân Trân và đối phương chung đụng, còi báo động trong lòng sẽ kêu vang ầm ĩ, cảm giác nguy hiểm tột độ liên tục xuất hiện, cô gần như có thể kết luận, lợi ích mà đối phương cho cô thấy không đơn thuần là thế. Cho nên cô mới không chút do dự từ chối cơ hội đối phương đưa tới cành, đĩa bánh trên trời rơi xuống ai biết là bánh gì, cô không muốn ăn miễn phí một đĩa bánh, sau đó khiến mình chết tức tưởi.
Có điều liên quan đến hiệp hội Huyền Môn, bản thân Bạch Trân Trân cũng không xác định mình có thể an toàn trở ra hay không. Kéo theo Từ Phong và Ông Tấn Hoa vào không phải là hành động sáng suốt. Bởi vậy Bạch Trân Trân không có nói thêm gì với bọn họ, chỉ nói đơn giản vài câu, bày tỏ mình có thể giải quyết.
Thấy vẻ mặt Ông Tấn Hoa trở nên càng ngày càng nghiêm túc, trong giọng nói của Bạch Trân Trân pha lẫn thêm mấy phần bất đắc dĩ.
"Rồi rồi, anh thật sự không nhất thiết phải căng thẳng vậy đâu. Anh nhìn tôi còn chưa căng thẳng, anh thế này khiến tôi trông rất ngốc được chứ?"
Ông Tấn Hoa nghe vậy, nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy trên mặt Bạch Trân Trân đang nở nụ cười, giọng nói cũng nhẹ nhàng và thư thái, như thể chuyện mới vừa xảy ra không đáng kể chút nào, và cô cũng không phải trở về từ cõi chết từ trong không gian quỷ quái, giống như những chuyện đó đều chỉ là một vài chuyện nhỏ không có ý nghĩa.
Ông Tấn Hoa biết, Bạch Trân Trân nói như vậy chỉ là không muốn để anh lo lắng thôi, cô dùng từ ngữ đơn giản kể lại chuyện bên trong quỷ quái, đơn giản như cô chỉ đi ăn bữa sáng nhưng không ăn được món ăn cô muốn.
Thế nhưng trong lòng bọn họ đều biết rõ, không gian quỷ quái không đơn giản như Bạch Trân Trân nói, và khả năng chuyện người hiệp hội Huyền Môn nhằm vào cô càng nghiêm trọng và đáng sợ hơn suy nghĩ của bọn họ.