Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 983 - Chương 983:

 Chương 983: Chương 983: Chương 983:

Pháp y đã kiểm tra thân thể của người bị hại, phát hiện trong người các cô gái có một lượng thuốc giảm đau và thuốc gây ảo giác, chính bởi những thuốc gây ảo giác và thuốc giảm đau này mới khiến cho những người bị hại lúc bị tra tấn không cảm thấy đau đớn. Từ Phong hao tốn rất nhiều thời gian và sức lực thăm hỏi, điều tra, kết quả là cuối cùng phát hiện năm cô gái chưa một lần gặp nhau đều từng đến cùng một quán đoán mệnh. Còn trong trường học cũng lưu truyền một cách nói, nói quán đoán mệnh đó đoán mệnh rất linh, chỉ cần đủ thành kính, nhất định có thể đạt được ước muốn.

Tại Hương Giang, không khí huyền học rất đậm, phụ cận trường học có đủ loại quán xem bói, quán đoán mệnh, từ tinh tượng đến cầu thủy tinh lại đến xốc bài Tarot, các loại phương pháp đoán mệnh có tầng tầng lớp lớp, các học sinh cũng tin tưởng không nghi ngờ những điều này. Phụ cận trường học có quán đoán mệnh thì không hiếm lạ, ở tuổi bọn họ đến quán đoán mệnh cũng không kì lạ, nhưng Từ Phong cảm thấy lấn cấn, anh ấy thuận theo ý nghĩ của mình tra xét, kết quả phát hiện hung thủ sát hại mấy cô gái đó chính là đại sư quán đoán mệnh.

Hắn ta mượn dùng phương thức coi bói biết được ngày sinh tháng đẻ của các cô gái đó, sau đó lợi dụng tín nhiệm của các cô gái dành cho mình, lừa gạt bọn họ đến chỗ bí mật kia, sau đó tàn nhẫn vô tình sát hại bọn họ. Tiếp sau đó hắn ta ngụy tạo hiện trường, làm ra vẻ như là lệ quỷ giết người, sau đó hắn ta lại diễn một màn kịch ở trước mặt những gia trưởng của các cô gái, làm bộ chém giết lệ quỷ, để bọn họ cho rằng là lệ quỷ đã bị chém giết, các gia trưởng báo thù thay cho con mình. Nhưng trên thực tế tất cả đều là hiện tượng giả, người càng đáng sợ hơn lệ quỷ, nếu như không nhờ Từ Phong một lòng không tin là lệ quỷ giết người, kiên trì muốn truy tra ra chân tướng thì sợ là mấy cô gái đó sẽ chết vô tội uổng mạng. Bản án thế này có rất nhiều, một nơi như Hương Giang, chỉ cần bản án đủ ly kỳ khúc chiết, bọn họ rất dễ dàng tin tưởng đây là lệ quỷ gây nên, nếu như không có người như Từ Phong, cuối cùng hung thủ sẽ bỏ trốn mất dạng.

Bạch Trân Trân không có ác cảm gì với Từ Phong cũng là bởi vì như thế, những bản án khác mặc dù anh ấy đã kết án sai, nhưng cũng không phải là ý muốn của anh ấy. Dù sao lợi dụng tà ma phạm án chỉ là số ít, đa số hung thủ đều đang giả thần giả quỷ. Nếu như có định kiến từ đầu cho rằng là quỷ quái gây nên, chỉ cần sơ sẩy một chân thì sẽ rơi vào cạm bẫy của đối phương, cũng rất dễ dàng thả hung thủ giết người chân chính ra.

Bất kể có giữ bí mật như thế nào, chí ít bên ngoài, chính phủ Hương Giang vẫn không ủng hộ những thứ phong kiến mê tín này, cho nên sự tồn tại của đội đặc chiến cũng sẽ không được phô bày ở ngoài sáng. Ngay cả Ông Tấn Hoa cũng gần đây mới biết sự tồn tại của đội đặc chiến, dù sao phá án vẫn cần người bình thường, nếu như tất cả đều gửi hi vọng ở những sức mạnh hư vô mờ mịt này, toàn bộ thế giới đều sẽ lộn xộn.

Rất nhanh xe đã đến bệnh viện, Ông Tấn Hoa theo Bạch Trân Trân đi xử lý vết thương, còn Từ Phong thì đi nghe ngóng bên Lâm Yến Bình.

Vết thương của Bạch Trân Trân lại khá hơn hồi mới nhìn thấy, vết thương này đã không cần khâu vết thương nữa. Vệ sinh sạch sẽ, băng bó lại là được.

Lúc dung dịch ô-xy già vệ sinh vết thương sẽ rất đau, Bạch Trân Trân không nhịn được kêu lên, lông mày cũng không kìm được mà nhíu chặt lại. Sắc mặt của Ông Tấn Hoa cũng không dễ nhìn, ánh mắt nhìn về phía Bạch Trân Trân đong đầy lo lắng.

Đợi đến khi miệng vết thương được xử lý xong, bác sĩ thuần thục băng bó lại tay của cô, buộc một chiếc nơ bướm xinh đẹp.

Từ sau khi ra khỏi phòng vệ sinh vết thương, Bạch Trân Trân thấy vẻ mặt Ông Tấn Hoa vẫn không khá hơn. Cô cười cười, quơ quơ bàn tay đã được băng bó của mình trước mặt Ông Tấn Hoa.

"Tay nghề của bác sĩ không tồi, anh nhìn chiếc nơ bướm này, có phải trông rất đẹp hay không i?"

Sắc mặt Bạch Trân Trân vẫn hơi trắng nhợt, nhưng lúc này vẫn không quên trấn an cảm xúc của Ông Tấn Hoa, anh thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Có phải tôi đã làm một chuyện ngu xuẩn rồi không?"

Bạch Trân Trân sửng sốt chốc lát, không rõ vì sao đối phương nói như vậy.

"Anh đã làm chuyện ngu xuẩn gì rồi?"

Ông Tấn Hoa nhớ tới hình ảnh vết thương của Bạch Trân Trân được dung dịch ô-xy già vệ sinh. Vệ sinh thế nhất định rất đau, sắc mặt của cô đến bây giờ vẫn tái nhợt. Nếu như không tại mình bởi vì lo lắng cho Bạch Trân Trân, kiên quyết muốn cô vào bệnh viện thì có lẽ chẳng mấy chốc nữa vết thương của cô sẽ lành rồi. Dù sao Bạch Trân Trân vẽ bùa rất lợi hại, dựa vào bùa thì có lẽ sẽ khép lại rất dễ dàng.

Bình Luận (0)
Comment