"Cô Lâm, cảm ơn sự phối hợp của cô, cô chú ý nghỉ ngơi nhé, chúng tôi đi trước."
Đám cảnh sát mặc đồng phục đặc thù tra hỏi Lâm Yến Bình kỹ càng, cô ấy đã nói toàn bộ những gì mình biết cho bọn họ. Đương nhiên cảnh sát sẽ có phương pháp kiểm tra có phải cô ấy nói dối. Ngoại trừ máy phát hiện nói dối thường quy ra, còn cần những thứ khác để kiểm tra, cũng may Lâm Yến Bình cũng vô tư, hiển nhiên đã nói hết từ đầu chí cuối.
Cảnh sát có được tin tức hữu dụng, hơn nữa trước mắt không có tra ra cô ấy có vấn đề gì, đương nhiên thái độ đối xử với cô ấy cũng không tệ.
Sau khi tra hỏi xong, bảo cô ấy chú ý nghỉ ngơi, đồng thời dặn dò cô ấy ba tháng gần đây đừng nên rời khỏi Hương Giang, sau đó rời khỏi phòng bệnh của cô ấy.
Cảnh sát rất hào phóng, tiền chữa trị, tiền nằm bệnh viện họ đều đã thanh toán toàn bộ, bảo cô an tâm chờ xuất viện là được.
Sau khi người đều rời đi, dường như không khí trong phòng bệnh cũng mát mẻ hơn mấy phần, Lâm Yến Bình ngồi dựa vào giường bệnh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Vẻ mặt cô vô cảm, không biết đang tự hỏi chuyện gì.
Tiếng đập cửa "thùng thùng thùng" vang lên, ngắt ngang mạch suy nghĩ của cô ấy, Lâm Yến Bình quay đầu nhìn về phía cửa phòng đã đóng chặt, tưởng rằng cảnh sát đã đi nhưng quay lại, bèn cất giọng nói: "Vào đi."
Cửa phòng được mở ra, người tiến vào không phải cảnh sát như cô nghĩ, Lâm Yến Bình sửng sốt chốc lát, có điều sau khi nhìn thấy người tiến vào là Bạch Trân Trân, vẻ mặt căng thẳng của cô ấy lập tức thả lỏng xuống.
"Cô Bạch, là cô hả."
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, cô nhìn Ông Tấn Hoa và Từ Phong một cái, ra hiệu bọn họ đi ra ngoài chờ đợi mình.
Cô đã đoán được mơ hồ một vài chuyện, những nội dung này không quá phù hợp cho người ngoài nghe thấy, cho nên cô đã ra hiệu hai người Ông Tấn Hoa và Từ Phong ra ngoài.
Hai người cũng không nói thêm gì, gật đầu đồng ý, sau khi lên tiếng chào hỏi với Lâm Yến Bình thì quay người đi ra.
Đợi sau khi bọn họ rời khỏi đây, Bạch Trân Trân mới đi đến bên cạnh Lâm Yến Bình và ngồi xuống.
Thương thế trên tay Lâm Yến Bình rất nghiêm trọng, trước đó lúc tà ma xuống tay rất hung tàn, da thịt của cô ấy đã bung bét, để lộ xương trắng. Lâm Yến Bình là người bình thường, bùa chú được dùng trên người cô ấy sẽ không có kết quả tốt như dùng trên người Bạch Trân Trân, cho nên dù là mượn dùng sức mạnh của bùa chú thì thương thế chỉ lành lại một chút, nhưng trông vết thương của cô ấy vẫn rất đáng sợ. Có điều cũng may bác sĩ đã khâu mấy mũi cho cô ấy, bởi vì không có tổn thương đến xương cốt, qua một khoảng thời gian ngắn sẽ có thể khôi phục lại tương đối.
"Thương thế của cô sao rồi? Bác sĩ nói thế nào?"
Lâm Yến Bình đàng hoàng nhắc lại lời dặn dò của bác sĩ cho Bạch Trân Trân, sau khi nói xong, cô ấy hỏi thăm tình trạng của Bạch Trân Trân như thế nào.
Bạch Trân Trân quơ quơ bàn tay đã băng bó lại của mình ở trước mặt Lâm Yến Bình, cười nói: "Vết thương của tôi không đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe."
Sau khi hàn huyên đơn giản vài câu, Bạch Trân Trân bèn kéo chủ đề về chuyện chính.
"Thật ra tôi có một số việc muốn hỏi cô..."
Bạch Trân Trân cân nhắc từ ngữ, tự hỏi mở miệng như thế nào mới phù hợp, có điều Lâm Yến Bình thì thoải mái nói: "Cô Bạch, có phải cô muốn hỏi tôi vì sao tôi bị tà ma nhập vào người đúng không?"
Cô ấy hào phóng làm rõ đề tài này như thế, Bạch Trân Trân không có vòng vo với cô ấy nữa, nhẹ gật đầu nói: "Đúng vậy, giáo viên Lâm, mặc dù tà ma đó đã bị giam vào trong quỷ quái, nhưng ai cũng không biết liệu nó có xuất hiện lại nữa hay không, có lẽ giữa cô và tà ma đã thành lập một loại quan hệ nào đó, khả năng hắn ta lại nhập vào người cô là vô cùng lớn."
Bạch Trân Trân nói hết hoài nghi và phỏng đoán của mình cho Lâm Yến Bình, không hề giấu diếm chút nào, còn sau khi Lâm Yến Bình nghe hết lời cô nói thì cũng chìm vào trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bạch Trân Trân lặng yên chờ đợi, qua hồi lâu sau, Lâm Yến Bình đã mở miệng, nhưng cô ấy không trả lời vấn đề của Bạch Trân Trân, mà là hỏi thăm cô về một vấn đề khác.
"Là Chu Hưng Phong bảo cô tới cứu tôi?"
Chu Hưng Phong là cha chồng của Lâm Yến Bình, bình thường cô ấy đều gọi là cha, lần này lại gọi thẳng tên của đối phương, điều này khiến Bạch Trân Trân tinh ý đã nhận ra điều gì đó.
Cô nhẹ gật đầu, đáp: "Đúng vậy, anh Phong cảm thấy mình có gì kỳ lạ nên tìm tôi nhờ hỗ trợ..."
Chu Hưng Phong cảm thấy mình kỳ lạ là do tà ma đang tác quái, cho nên mời Bạch Trân Trân đến giúp đỡ, nhưng cuối cùng cô phát hiện, hình như Lâm Yến Bình đã bị tà ma nhập vào người, kẻ sử dụng thân thể của Lâm Yến Bình để tồn tại không phải là cô thực thụ.