Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 271

Nỗi thất vọng của Vương Tiểu Hà đối với Vương Tiểu Cúc còn nhiều hơn đối với Hạ Thiên Cao nữa kìa.

Bà tự nhận cả đời này mình đã làm hết trách nhiệm của một người chị gái, yêu thương bà ta, che chở cho bà ta. Mỗi lần trường học cho nghỉ lễ, bà đều mua đồ ăn, quần áo mà Vương Tiểu Cúc thích.

"Vương Tiểu Cúc, cái c.h.ế.t của cha mẹ thật sự là ngoài ý muốn ư?" Vương Tiểu Cúc không muốn truy cứu trách nhiệm của Vương Tiểu Cúc trong chuyện đối xử không tốt với con gái của bà nữa rồi, chuyện đều thể hiện rõ ở đó.

Chuyện xảy ra thì cũng xảy ra rồi, giờ truy cứu nguyên nhân vì sao Vương Tiểu Cúc không đối xử tốt với con gái của bà thì cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Chuyện bây giờ bà muốn làm g.i.ế.c c.h.ế.t Hạ Thiên Cao, về phần Vương Tiểu Cúc, tội danh hiện tại của bà ta cũng đủ để bà ta phải ngồi tù nhiều năm rồi.

Đương nhiên, dưới tiền đề là Vương Tiểu Cúc không tham dự vào cái c.h.ế.t của cha mẹ bà.

Vương Tiểu Cúc há hốc miệng, bà ta nhìn chị gái già hơn rất nhiều so với trí nhớ, cái từ kia không có cách nào nói ra khỏi miệng.

Sao có thể là ngoài ý muốn được cơ chứ? Sao có thể? Sao có thể trùng hợp đến vậy được?

Cái ngày nhà cha mẹ bà ta bị cháy, Hạ Thiên Cao đi đến nửa đêm mới về, ông ta về nhà chưa được hai ngày đã có công an tìm đến nói nhà cha mẹ bà ta bị cháy.

Nhưng bà ta biết làm sao cho được đây, nhà mẹ đẻ bà ta đã mất rồi, bà ta không thể mất thêm nhà chồng nữa.

Ngoại trừ giúp đỡ chồng mình che giấu bà ta còn có thể làm gì cho được? Tốt xấu gì bà với Hạ Thiên Cao vẫn còn mấy mụn con đó.

Vương Tiểu Cúc nhìn Vương Tiểu Hà: "Chị nói em phải làm sao bây giờ? Chị và anh rể không biết tung tích, nhà mẹ đẻ cũng không có, em không thể mất thêm nhà chồng nữa. Em biết làm sao, em có thể làm sao hả?"

Quả nhiên bà ta biết. Vương Tiểu Hà nhắm mắt lại, bà đứng dậy, tát cho Vương Tiểu Cúc một cái: "Từ nhỏ tao đã biết mày không được thông minh rồi. Nhưng tao nghĩ ít nhiều mày cũng có một chút lương tâm. Cha mẹ có lỗi gì với mày hả, đến nỗi mà mày nhìn họ c.h.ế.t thảm như thế mà vẫn có thể thờ ơ?"

Những lời này đ.â.m thẳng vào lòng Vương Tiểu Cúc khiến bà ta đau đớn đến hai mắt đỏ bừng lên:

"Không làm gì... có lỗi với em á? Sao họ lại không làm chuyện gì có lỗi với em? Từ nhỏ, họ đã thương chị hơn em. Những người quen biết chúng ta vẫn luôn so sánh em với chị, ngay cả cha mẹ cũng vậy. Năm thi chuyển cấp từ tiểu học lên cấp hai đó, em thi không đỗ, họ để em học lại một năm, em không muốn học lại, bắt bọn họ phải bỏ tiền để em đỗ cấp hai. Nhưng họ không muốn, nói làm thế sẽ rất mất mặt."

"Em nói em không muốn học lại, họ thật sự không cho em học lại. Em tìm đối tượng, họ hết chướng mắt người này lại chướng mắt người kia. Còn chị thì sao, chị vừa đưa đối tượng về giới thiệu, họ lập tức vui mừng tiếp đón. Lúc hai người kết hôn mời tiệc có bao nhiêu thể diện, còn em thì sao? Tiệc kết hôn của em là cái dạng gì chị có nhớ không?"

Bình Luận (0)
Comment