Từ sau khi bị hệ thống trói buộc, người Ngu Thanh Nhàn lo lắng nhất chính là cha mẹ cô. Cha mẹ cô yêu thương, cưng chiều cô như thế, cô xảy ra chuyện, họ sẽ đau lòng đến mức nào cơ chứ?
"Họ khỏe lắm, họ đã trừng phạt tên nhóc trộm bí cảnh kia thật nặng, còn bảo tồn thân thể của em giữa băng tuyết vạn năm, sau đó thì đi tìm phương pháp để gọi em quay về."
Ngu Thanh Nhàn nhấp một ngụm trà nóng, ừ một tiếng.
Hai người lại rơi vào im lặng. Ngu Thanh Nhàn ngẩng đầu lên nhìn Hàn Dục: "Tôi nên xưng hô với anh thế nào cho đúng đây? Thanh Minh Tử? Tạ Uẩn? Hàn Dục? Hay là một cái tên khác?"
Hàn Dục lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi hai người gặp nhau: "Đó đều là anh mà, gọi thế nào thì tùy em."
Ngu Thanh Nhàn lại cười không nổi, cô nhớ đến giấc mộng đó của mình, cổ họng có chút nghẹn ngào: "Không phải anh là hy vọng của giới tu Phật ư? Không phải anh là người có hi vọng phi thăng thành công nhất ư? Vì sao anh lại đến đây, tu vi của anh có bị phế bỏ không?"
"Cho đến bây giờ, anh đều không phải là hi vọng của giới tu Phật." Hàn Dục nói: "Vạn Thiền Tông bọn anh chỉ chú trọng nhân quả, rất nhiều năm trước tôi nợ em một nhân tình, và cuộc đời sau này của anh, mục đích sống cũng chỉ vì cái quả đó thôi."
Ngu Thanh Nhàn ngẩn người. Hàn Dục lại nói: "Chắc là em không nhớ rõ rồi. Khi đó anh tu luyện mấy trăm năm rồi, nhưng đều không thể hiểu thấu một câu khẩu hiệu của Phật, sư phụ nói đó là do anh chưa đủ từng trải, vì thế anh mới đến nhân gian ngộ Phật. Anh che chắn tu vi của mình, trở thành một tăng nhân bình thường nhất."
"Năm đó trong thành xảy ra bệnh dịch, chúng tôi không hề có biện pháp nào cả, mỗi ngày đều có dân chúng c.h.ế.t đi. Ngay lúc chúng tôi tuyệt vọng nhất, em đến, sau đó em đổ nước linh tuyền vào giếng, để dân chúng còn có đường sống, để chúng tôi chờ được đến khi đại phu nghiên cứu được ra phương thuốc trị bệnh."
Ngu Thanh Nhàn đã sớm quên chuyện này rồi, vẻ mặt của cô mờ mịt khiến Hàn Dục bật cười.
"Chắc chắn là em không nhớ rõ. Không sao cả." Thầm thích một người là cảm giác thế nào? Là sẽ luôn dừng chân lại khi nghe được tin tức của cô, là khi vừa nhìn thấy cô đã vô thức biểu hiện ra tất cả những gì mình xuất sắc nhất.
Ngu Thanh Nhàn thích mình, Hàn Dục biết chứ, nhưng anh vẫn cố gắng kìm nén. Anh vẫn luôn cảm thấy tuổi cô vẫn còn nhỏ, tình cảm vẫn chưa ổn định, muốn đợi thêm một thời gian nữa. Ngay trước khi Ngu Thanh Nhàn xảy ra chuyện, anh đã bắt đầu tính đến chuyện hoàn tục rồi, nhưng vẫn chưa thành công thì Ngu Thanh Nhàn đã gặp chuyện không may, lúc đó anh cũng không quan tâm đến thứ gì khác nữa.
Anh cầu xin sư phụ mình, mượn pháp bảo vô giá của tông môn để tìm kiếm linh hồn của Ngu Thanh Nhàn.
Khi gặp được Ngu Thanh Nhàn là lúc anh đã luân hồi tìm kiếm rất nhiều thế giới trong ba nghìn thế giới rồi.
Có thể tìm được cô là may mắn của anh. Cho dù hai thế giới trước anh không có trí nhớ, mà cô cũng không nhận ra anh. Nhưng thế thì đã sao nào? Cuối cùng anh cũng ở bên cô mà.
Bà chủ bưng đồ ăn mà họ gọi lên, bánh xèo vừa giòn xốp vừa mềm mại và đậu phụ non.