Bà cụ Đường phất tay: "Chờ mai nó tỉnh lại rồi chúng ta hỏi nó xem có nhìn trúng con gái nhà ai không. Nếu không có, thì chúng ta giới thiệu cho nó vài người."
Ở thời đại này, quân nhân vô cùng nổi tiếng, không phải là bà cụ Đường và bác gái Đường tự tin chứ, chỉ bằng tướng mạo và nhân phẩm của Đường Giang nhà họ thôi, chỉ cần tiêu chuẩn của các bà không quá cao, thì trong vòng mười dặm tám thôn này, chỉ cần họ có lời, không có gia đình nào không nguyện ý kết thông gia với nhà họ.
Có vết xe đổ của Lý Hải Anh, mẹ chồng con dâu hai người cũng không dám muốn trèo lên cửa rộng nhà cao làm gì.
Buổi tối Ngu Thanh Nhàn ăn nhiều thịt có hơi mặn, nên bây giờ cô bưng cốc lên uống nước.
Nghe đến đây, cô bỗng nhiên nhớ đến chị dâu cả của nguyên thân, chị ấy cũng tham gia quân ngũ, làm ngay trong bộ phận thông tin của quân đội.
Chị ấy quen biết với Đường Giang trong một lần diễn tập, từ đó về sau thì có hảo cảm với Đường Giang.
Nếu Ngu Thanh Nhàn nhớ không nhầm, thì lúc này quan hệ của hai người hẳn đã thân thiết lắm rồi.
Mẹ chồng con dâu quan tâm xong hôn sự của Đường Giang, thì lại nhắc đến Ngu Thanh Nhàn: "Nhàn Nhàn, sang năm con cũng mười chín tuổi rồi, ở trường học cũng nửa năm rồi, có nhìn trúng ai không hả?"
Ở thời đại này, dưới nông thôn thì mười chín tuổi cũng không còn nhỏ nữa. Những người bằng tuổi Ngu Thanh Nhàn mà không tiếp tục đi học thì đều có đối tượng rồi, thậm chí có người còn sinh con luôn rồi ấy chứ.
Năm bác gái Đường gả cho bác trai Đường cũng vừa tròn mười chín tuổi.
Ngu Thanh Nhàn thẳng thắn gật đầu: "Có ạ. Cũng là bộ đội giống như anh cả vậy, bác gái còn từng gặp qua rồi đấy."
Ánh mắt bác gái Đường trợn tròn: "Bác từng gặp rồi á?"
Vừa dứt lời, bà bỗng nhiên nhớ đến: "Là đồng chí kia à? Tên gì ấy nhỉ? Hàn Dục?"
Thật ra, bác gái Đường có ấn tượng khá tốt với Hàn Dục.
Dáng người cao lớn, trông cũng chính trực đàng hoàng, tuy rằng ít nói nhưng lại cực kỳ nhiệt tình. Khi về nhà rồi, bác gái Đường còn khen anh với bà cụ Đường nữa cơ mà, nói nếu ai mà gả cho anh thì chắc phải có phúc lắm đấy.
Bà ấy nằm mở cũng không ngờ phúc khí này lại rơi xuống nhà mình.
Ngu Thanh Nhàn gật đầu.
Bác gái Đường hưng phấn hẳn lên, nói với bà cụ Đường: "Mẹ, con từng kể với mẹ về đồng chí Hàn này rồi đấy. Ôi chao, nó còn giỏi hơn Đường Giang nhà chúng ta nhiều, tuổi còn trẻ mà đã làm trung đội trưởng rồi, sau này tiền đồ vô hạn."
Thế hệ này của bà cụ Đường trời sinh có hảo cảm với quân nhân, lại nhìn con dâu nhà mình sùng bái anh như thế, bà cụ cười.
Nhưng bà cụ còn quan tâm cháu gái nhà mình hơn: "Nhàn Nhàn ơi, nó đối xử với con có tốt không? Bà nội nói con nghe, nếu nó đối xử với con không tốt, cho dù điều kiện của nó tốt đến đâu thì chúng ta cũng không cần."
Sau khi hưng phấn qua đi, bác gái Đường cũng tỉnh táo lại:
"Đúng, đúng, đúng. Bà nội con nói đúng đấy. Phụ nữ chúng ta lập gia đình có khác gì lần thứ hai đầu thai đâu, nếu như đầu thai không đúng thì nửa đời sau đều ngâm trong nước đắng đấy. Giống dì hai của con - em gái của bác đây này, trước khi kết hôn chồng con bé thoạt nhìn cũng ổn lắm, lại chăm chỉ làm việc nữa chứ, ai mà không khen tên đó thành thật đôn hậu?"