Khương Hiểu Điềm nằm trên giường vui vẻ lật qua lật lại. Đời trước, cô ta từng nghe Phật dạy, mỹ thực là cây cầu kết nối lòng người với nhau, mà Khương Hiểu Điềm cô ta thích nhất là lướt những trang web lớn vào mấy lúc rảnh rỗi, nhìn những video mỹ thực rồi chảy nước miếng.
Mà cô ta cũng coi như có thiên phú trong chuyện nấu nướng, cùng một loại gia vị, nhưng đồ ăn cô ta làm luôn ngon hơn người khác một chút.
Nhưng mà Khương Hiểu Điềm lười, cô ta không thích xuống bếp, ngay cả cha mẹ ruột của cô ta cũng chưa từng được nếm thử thức ăn cô ta nấu.
Nhưng tình huống lúc này thì khác, cô ta xuyên đến một niên đại bảy mươi thiếu ăn thiếu mặc, ở niên đại này, ngay cả chuyện ăn no mặc ấm cũng đã không dễ dàng rồi.
Ở thời đại này, chỉ cần được ăn no là đã may mắn hơn người khác, còn hương vị thế nào thì không câu nệ cho lắm.
Nhưng con người ấy mà, cái nhu cầu được ăn ngon cho dù ở đâu thì cũng không thay đổi, nếu có thể ăn ngon miệng một chút, ai lại muốn cả ngày đều ăn thức ăn nhạt nhẽo vô vị đâu?
Dù sao thì quả phụ Quách cũng không muốn, mà đứa cháu ngoại Triệu Phàm mà quả phụ Quách vô cùng yêu thương lại càng không muốn.
Triệu Phàm nhìn bát cháo vừa cứng vừa đặc sệt trong bát bằng vẻ mặt khổ sở, nói thế nào nó cũng không thèm há miệng ăn. Nó bĩu môi: "Bà ngoại, con không muốn ăn, con muốn ăn cháo mà Khương Hiểu Điềm nấu."
Hôm qua Khương Hiểu Điềm giúp quả phụ Quách một nồi cháo, hạt ngô vừa mềm vừa nhuyễn, đậu đỏ được ninh đến độ vừa chạm vào đã nát nhừ. Tuy cháo cũng đặc quánh, nhưng lại không giống với cháo mà quả phụ Quách nấu.
Hôm qua Triệu Phàm ăn hết hai bát cháo, còn bây giờ ngay cả một miếng nó cũng không muốn nuốt.
Quả phụ Quách cũng biết cháo khó ăn: "Phàm Phàm ngoan nhé, cứ ăn tạm một miếng trước đi, chờ đến tối, chờ đến tối Khương Hiểu Điềm đến, lúc đó bà sẽ bảo cô ta nấu đồ ăn ngon cho cháu nhé."
Triệu Phàm lập tức vui vẻ lại: "Có thật không bà ngoại? Khương Hiểu Điềm thật sự đến nấu cơm cho cháu à? Vậy bà bảo cô ta làm bánh khoai tây nhá, bánh khoai tây lần trước cô ta làm ăn ngon lắm."
Triệu Phàm vừa nhắc đến bánh khoai tây đã thấy thèm, quả phụ Quách cũng thèm: "Bà ngoại đã lừa cháu bao giờ chưa? Ngoan, ăn nhanh đi."
Lúc này Triệu Phàm mới hài lòng ăn cơm, lòng trần đầy mong chờ cơm tối.
Bà cháu nhà họ Quách mưu đồ để Khương Hiểu Điềm làm bảo mẫu miễn phí, nhưng Khương Hiểu Điềm lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả, cô ta tràn ngập mong chờ với cuộc sống sau này.
Người ta nói, muốn chinh phục một người đàn ông thì trước tiên phải chinh phục được dạ dày của anh ta, Khương Hiểu Điềm vô cùng tin tưởng mình có năng lực này.
Trong sách viết, Ngu Thanh Nhàn được thiết lập là một người phụ nữ mạnh mẽ, không có một chút dịu dàng, hiền lành nào của phụ nữ cả.
Cô ta nhớ có một chương miêu tả nguyện vọng của Quách Hải Bình, đó là có thể ăn đồ ăn mà vợ nấu, Khương Hiểu Điềm cảm thấy tức không chịu được.
Quách Hải Bình là người đàn ông tốt thế nào cơ chứ, vừa mạnh mẽ vừa có trách nhiệm, không mày đi mắt lại với người phụ nữ khác, toàn tâm toàn ý với vợ, chưa bao giờ hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài.