Goá phụ Quách không khỏi than thở: "Năm con bốn tuổi bị bệnh nặng, cha con không có lấy một xu, mẹ vay của nhà bà ngoại con đều không đủ. Cha con là kẻ vô tâm, không thèm quan tâm đến bất cứ điều gì.”
Nhớ tới chuyện này, goá phụ Quách vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ ở bệnh viện chăm sóc con, bảo ông ta trở về quyên góp tiền, số tiền ông ta quyên góp được không hề cho con lấy một xu, đều mang đến quán rượu uống rượu. Nhìn thấy con sắp không ổn, bác con tới, ông ấy chạy trước chạy sau làm thủ tục cho con, còn trả viện phí cho con. Con có thể sống sót, tất cả là nhờ có ông ấy.”
Chuyện này Quách Hải Bình thường nghe goá phụ Quách nói, trước kia mỗi lần nghe về nó, anh ta đều nhớ tới công ơn của Quách Chấn Đông, nhưng bây giờ, anh ta lại chỉ cảm thấy Quách Chấn Đông không hề có ý tốt.
"Mẹ và bác con vốn cũng không có gì. Sau đó con khỏi bệnh không bao lâu, cha con lại uống nhiều, đánh mẹ ngã xuống đất đến mức bò không dậy nổi, nếu không phải bác của con đúng lúc tới đây, có lẽ mẹ cũng không còn nữa.”
Goá phụ Quách nghĩ, ơn cứu con cộng thêm ơn cứu mạng, bà ta sa ngã cũng là chuyện bình thường, đúng lúc Quách Chấn Đông cũng có ý với bà ta, nên hai người họ đến với nhau cũng là chuyện bình thường.
Sau khi ở cùng với Quách Chấn Đông, goá phụ Quách mới biết được người phụ nữ thực sự là như thế nào. Quách Chấn Đông sẽ thay bà ta xử lý tốt tất cả mọi thứ, bà ta không cần quan tâm điều gì. Ai chọc tức bà ta, bà ta cũng không cần nhẫn nhịn mà quang minh chính đại mắng lại, không cần phải chịu đựng nữa.
Quách Hải Bình không muốn nghe những điều này, anh ta chỉ nhìn goá phụ Quách, hỏi: "Hải Vinh là con của cha tôi đúng không?”
Quách Hải Vinh là một đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ, khi góa phụ Quách mới mang thai ba tháng thì cha của Quách Hải Bình qua đời.
Goá phụ Quách im lặng.
Quách Hải Bình đã hiểu tất cả mọi thứ. Anh ta vòng qua goá phụ Quách, bỏ đi mà không quay đầu lại.
Goá phụ Quách đuổi theo đến cửa thôn, nhìn dáng vẻ con trai đi dọc theo quốc lộ ở phía xa xa, không nhịn được ngồi xổm xuống đất, khóc rống lên.
Không biết bao lâu sau, sắc trời trở nên ảm đạm, quả phụ Quách đã khóc đủ rồi, đứng dậy đi về nhà với đôi chân tê dại.
Ngu Thanh Nhàn ngủ ngon cả đêm, trước khi thức dậy vào ngày hôm sau, cô đã được hệ thống phấn khởi kể rõ chuyện xảy ra trong nhà Quách Hải Bình vào tối qua.
Ngu Thanh Nhàn vô cùng kinh ngạc nhíu mày: "Goá phụ Quách ngoại tình với Quách Chấn Đông?”
Ngu Thanh Nhàn thật sự bất ngờ, không chỉ có cô, có lẽ người trong thôn cũng sẽ không tin nổi chuyện này.
Hệ thống cực kỳ hăng hái, hiện giờ nó chỉ hận mình không có chức năng quay phim, nếu không nó sẽ trực tiếp ném video đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn để cho cô cũng mở mang tầm mắt.
"Đây không phải là trọng điểm đâu Nhàn Nhàn à, trọng điểm là Khương Hiểu Điềm, cô ta bị Quách Hải Quân ngủ cùng rồi." Hệ thống cảm thấy Ngu Thanh Nhàn không nắm được trọng điểm.
Ngu Thanh Nhàn mặc quần áo xuống giường, cầm chậu rửa mặt đi lấy nước rửa mặt, ở trong đầu trả lời hệ thống: "Ngủ thì ngủ thôi, đây là báo ứng của cô ta.”