"Ngu Hành Sơn, ông tranh thủ thấy tốt thì lấy, rượu kia là ông nhất định phải uống, bản thân uống không được còn quăng sắc mặt cho người khác nhìn? Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn tính tình nhỏ nhen như vậy, không sợ bọn nhỏ chê cười ông sao?" - Tửu lượng của cha Ngu quả thực rất kém, hôm qua uống hai ly, đến trưa nay mới dậy, mẹ Ngu ở cùng Tạ Uẩn cả buổi sáng, bà lặng lẽ quan sát thấy anh là một đứa trẻ tốt, Thanh Nhàn nhà bà và anh ở bên nhau cũng không lỗ.
Cha Ngu không nhịn được, nói: “Tôi xem ai dám!” - Ông nhướng cổ, vẻ mặt quật cường. Mẹ Ngu cười thành tiếng: "Được rồi, được rồi, tôi biết ông thương con gái của ông, ông nói xem ông đấy, chuyện lúc ấy của Thanh Thục ông đã làm ầm ĩ một lần rồi, lần này còn làm ầm ĩ nữa sao?"
Nói đến đây cha Ngu liền nổi giận, nếu không phải dùng trên người Trương Tử Minh thành công, sao hôm qua ông lại diễn lại trò cũ chứ? Lúc trước con cả đưa anh ta về, ông cũng mua một chai rượu đế về uống chung, đến cuối ông vẫn ổn, còn Trương Tử Minh thì chui gầm bàn, từ đó Trương Tử Minh luôn tôn kính với ông, ông nói cái gì thì chính là cái đó.
Cha Ngu nằm mơ cũng không ngờ con rể mới lại uống rượu giỏi như vậy, nếu sớm biết con rể mới uống rượu giỏi đến thế, ông tuyệt đối sẽ không mời anh uống rượu!
Mẹ Ngu nhìn bộ dạng kỳ lạ của ông rất chướng mắt, liền dặn dò: "Ông thôi đi, lát nữa ông ra ngoài nhớ cho người ta sắc mặt tốt một chút, tôi sẽ để mắt đó, đứa nhỏ này không tệ đâu."
“Được thôi.” - Cha Ngu bất đắc dĩ nói.
Mẹ Ngu đi ra ngoài, cha Ngu ở trong phòng đợi một lúc cũng ra theo. Thấy ông đi ra, Tạ Uẩn lập tức bưng ly nước mật ong đến cho cha Ngu uống.
Mật ong này do Tạ Uẩn tìm nhân viên tạp vụ để đổi, là mật ong táo tàu trăm phần trăm, thoang thoảng mùi táo tàu. Nước thì âm ấm, vừa miệng, uống một cốc nước vào bụng, đầu óc vốn đã hỗn độn vì say rượu chợt dễ chịu hơn chút, nghĩ đến lời căn dặn của cô vợ trẻ nhà mình, sắc mặt cha Ngu dịu đi phân nửa, nhẹ gật đầu với Tạ Uẩn.
"Tạ Uẩn, cậu biết đánh cờ tướng không?"
Chơi cờ tướng nhất định sẽ được, thế là cha Ngu bảo Ngu Thanh Lương bày một ván cờ, hai người bắt đầu chiến đấu trong bóng râm dưới chân tường. Ngu Thanh Nhàn pha cho bọn họ một ấm trà.
Kỹ thuật đánh cờ của cha Ngu cũng tệ như khả năng uống rượu của ông ấy, Tạ Uẩn tính toán để nhường ông, đến mức mệt mỏi.
Âm thanh gọi ăn cơm của mẹ Ngu quả thực đã cứu anh. Cha Ngu cũng nhịn không nổi nữa, bỏ cờ tướng sang một bên và dậm chân đi về phía phòng bếp.
Ăn xong cũng không có việc gì làm, Ngu Thanh Nhàn liền đề nghị đưa Tạ Uẩn ra ngoài đi dạo, anh em Ngu Thanh Lương cũng đi theo, Tạ Uẩn cho cả hai ít tiền, vậy là hai anh em vô tâm đi mua nước ngọt uống.
Ngu Thanh Nhàn nhìn hai anh em vui vẻ bỗng nghẹn lời: "Nếu hai đứa này bị cha em phát hiện, chắc chắn sẽ bị đánh một trận."
Tạ Uẩn nhìn theo ánh mắt của cô, cười nói: "Vậy cũng rất tốt mà, khá hoạt bát."