Đặc biệt cô ta còn lười, ngày nào cũng thi nhau ngủ đến mặt trời mọc ba sào mới dậy, nấu cơm cũng ngày càng qua loa, không nhiệt huyết như trước khi kết hôn.
Quả phụ Quách thấy cô ta lại đi ra ngoài tán gẫu trở về, hếch mặt nói: "Cô lại đi đâu đấy? Trong nhà lợn không cho ăn, gà không cho ăn, cơm cũng không nấu."
Quả phụ Quách đã có tuổi, thích nhất là lải nhải: "Cô đi ra cửa hỏi thăm một chút, làm gì có vợ nhà nào ngủ phơi m.ô.n.g đến sáng mới rời giường chứ? Đúng là lười vô biên."
Vì giữ thể diện cho Quách Hải Bình, nên Khương Hiểu Điềm phớt lờ bà ta, cũng không nấu ăn như ý muốn của quả phụ Quách, hôm nay tâm trạng cô ta không tốt, không muốn hầu hạ.
Quả phụ Quách không ngờ Khương Hiểu Điềm vậy mà bỏ đi không làm, nên đứng tại chỗ bắt đầu chửi bới trong sân, Khương Hiểu Điềm nằm trên giường trùm kín chăn, không hiểu vì sao thái độ của Quách Hải Bình lại thay đổi nhanh đến vậy.
Hết năm không bao lâu, mùa xuân liền đến, mọi người lại bắt đầu một năm bận rộn. Sau khi Khương Hiểu Điềm kết hôn, tương đương với việc ở lại nông thôn, đại đội sẽ không phát lương cho cô ta. Trợ cấp của Quách Hải Bình cũng không gửi đến tay Khương Hiểu Điềm, quả phụ Quách càng ngày càng khó hầu hạ, vì không để cho mình đói, Khương Hiểu Điềm đành phải đến nông trại.
Nơi Khương Hiểu Điềm được phân đến hơi xa thôn, cô ta làm việc lại chậm chạp, lúc trở về thì trời đã tối, Khương Hiểu Điềm đang định rẽ vào cổng nhà, chợt bị người khác kéo tới căn phòng ở rãnh cống ngầm sau nhà.
Khương Hiểu Điềm nắm chặt lưỡi liềm trong tay vung về phía sau, lại bị người đó dễ dàng bắt được, lưỡi liềm bị giật ném sang một bên, Khương Hiểu Điềm sợ hãi run lên: "Anh là ai, tôi cho anh biết, anh nên thức thời một chút, nhanh chóng thả tôi ra, nếu không người đàn ông của tôi sẽ không bỏ qua cho anh, chú cả của tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh."
"Vậy cô mau đi nói cho bọn họ biết, để bọn họ nhanh chóng không buông tha cho tôi đi."
Khương Hiểu Điềm giật mình, giọng nói này cô ta đã từng nghe qua, là giọng của anh họ Quách Hải Bình, Quách Hải Quân.
Quách Hải Quân tiếp tục nói: "Có muốn biết tại sao người đàn ông của cô lại bỏ rơi cô trong đêm tân hôn không? Có muốn biết tại sao sau khi kết hôn với cô, cậu ta như biến thành người khác không? Có muốn biết tại sao mẹ chồng cô lại nhìn cô không vừa mắt như thế không?"
"Có biết tại sao đêm tân hôn cô lại ngủ say như c.h.ế.t không?"
"Bởi vì tôi đã đánh thuốc mê cô, tôi còn cùng cô động phòng nữa đấy."
"Có ngạc nhiên không, có bất ngờ không, có kích thích không?"
"Chuyện kích thích hơn vẫn còn ở đằng sau, vì sao người đàn ông và mẹ chồng của cô biết chuyện này mà không nói? Bởi vì mẹ chồng cô chột dạ, bởi vì người đàn ông của cô đạo đức giả, cậu ta sợ làm lớn chuyện này sẽ ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp của cậu ta. Còn mẹ chồng cô sợ khi chuyện này lộ ra ngoài, mọi người sẽ chỉ vào mũi bà ta và mắng bà ta đồ đê tiện dụ dỗ anh chồng."
Quách Hải Quân nói xong thì rời đi, để lại Khương Hiểu Điềm ngồi im tại chân tường một lúc lâu.