Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 488

Chị dâu hai Dương ngáp một cái trợn trắng mắt: "Có thể xảy ra chuyện lớn gì, trời sập xuống à?"

"Cũng gần như vậy. Tờ giấy nói rằng bí thư thôn Quách Chấn Đông ngoại tình với em dâu của ông ta, Quách Hải Vinh là con gái riêng của hai người."

“Cái gì, con đang nói về cái gì vậy?” Chị dâu hai Dương tỉnh ngủ hẳn, vội vàng đi tới bên cạnh con trai mình, thúc giục nó đọc bức thư này từ đầu đến cuối , chị dâu hai Dương ở bên cạnh lắng nghe rất nghiêm túc.

Nửa giờ sau, Khương Hiểu Điềm thuận lợi ngồi lên xe đưa đón đi đến huyện thành, mà chuyện tình cảm của Quách Chấn Đông và quả phụ Quách cũng lan truyền khắp thôn.

Nhìn khung cảnh đang nhanh chóng lùi xa ngoài cửa kính xe, Khương Hiểu Điềm cười lạnh một tiếng.

Có một câu tục ngữ nói thế này? Con thỏ khi nóng nảy cũng có thể cắn người. Nhà họ Quách khinh người quá đáng, thế nhưng chơi loại thủ đoạn bẩn thỉu đó, thậm chí còn tìm người dụ dỗ mình, rồi tìm người bắt gian, để hủy hoại thanh danh của mình.

Làm sao Khương Hiểu Điềm có thể chịu được sự uất ức này?

Tới đi, thương tổn lẫn nhau, cá c.h.ế.t lưới rách, Khương Hiểu Điềm cô sợ ai? Quả phụ Quách và Quách Chấn Đông tính kế như vậy, chẳng phải là vì bắt được nhược điểm của cô ta để xoay người sao? Cô ta sẽ không thực hiện mong muốn của họ, cô ta còn muốn vạch trần chuyện này.

Đợi lát nữa đến huyện thành, cô ta sẽ đưa bức thư tối hôm qua cô ta viết để tố cáo Quách Hải Quân h.i.ế.p dâm mình mê gian mình ra ngoài, còn có Quách Hải Bình, anh ta cũng đừng nghĩ được thoải mái, cuộc sống của cô ta đã trở thành như ngày hôm nay, anh ta chính là hung thủ lớn nhất.

Không ai có thể nghĩ đến việc làm tổn thương bản thân cô ta! Trong hình ảnh phản chiếu của kính xe, ánh mắt Khương Hiểu Điềm âm u và độc ác.

Địa điểm doanh trại bộ đội có Quách Hải Bình tham gia đóng quân cách huyện thành nơi mà đại đội Hồng Hạnh ở không xa, chỉ mất 10 giờ đi tàu để đến đó. Từ trên tàu đi xuống, trời còn chưa sáng, Khương Hiểu Điềm tìm một chỗ ngồi ở gần phòng bảo vệ của nhà ga.

Trời vừa sáng, cô ta đã đi tìm người để hỏi cách đi đến bến xe khách, rồi lên xe đưa đón của bộ đội đi đến chỗ Quách Hải Bình.

Lắc lư hai tiếng đồng hồ, Khương Hiểu Điềm mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi xuống xe, Khương Hiểu Điềm hỏi đồng hương đang làm việc trong ruộng, đi hơn mười phút cô ta mới nhìn thấy một cánh cổng cao chót vót, bên cạnh cửa chính có hai binh lính vác s.ú.n.g đứng canh gác.

Nhìn bóng dáng màu xanh ô liu kia, hốc mắt Khương Hiểu Điềm bỗng chốc đỏ lên.

Cô ta tiến lên, nói với binh lính tình hình của mình, đưa ra giấy tờ tùy thân giả mạo của mình, binh lính cẩn thận đối chiếu rồi mang theo Khương Hiểu Điềm đi vào phòng chờ.

Không bao lâu sau, Quách Hải Bình đi tới, anh ta mặc đồng phục huấn luyện, trên người còn mang theo chút bùn đất, trong lòng anh ta không hề vui sướng chút nào khi có vợ tới thăm, chỉ tràn đầy sự tức giận và chán ghét.

Anh ta đang trách cứ mẹ mình sao không trông chừng Khương Hiểu Điềm, để cho cô ta chạy tới đây, lại không nhịn được trách cứ Khương Hiểu Điềm có tật xấu gì mà không ngoan ngoãn ở nhà chờ lại chạy ra ngoài, không biết rụt rè gì cả.

Bình Luận (0)
Comment