Trong khoảng thời gian Khương Hiểu Điềm ngủ, Quách Hải Bình cũng không thoải mái, anh ta phải tiếp nhận hỏi thăm liên tục.
Quách Hải Bình biết, kiếp sống quân lữ của mình có khả năng cao là sắp chấm dứt rồi, trong lòng Quách Hải Bình cảm thấy khổ sở không nói nên lời. Vừa mới nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Khương Hiểu Điềm, Quách Hải Bình thậm chí muốn c.ắ.t c.ổ cô ta, và tất cả sẽ kết thúc.
Nhưng rốt cuộc lý trí của anh ta vẫn còn.
"Khương Hiểu Điềm, chúng ta chia tay đi, tôi sẽ cho cô tiền và tem phiếu, sau này chúng ta không qua lại với nhau gì nữa." Quách Hải Bình nói.
Trong mấy chục năm tiếp theo của cuộc đời, Quách Hải Bình không muốn nhìn thấy Khương Hiểu Điềm nữa, chứ đừng nói đến việc tưởng tượng sẽ như thế nào khi sống với cô ta.
Khương Hiểu Điềm nghe vậy hừ một tiếng: "Ai muốn không qua lại với anh nữa, nhà họ Quách anh đã huỷ hoại tôi thành bộ dạng này, muốn dùng tiền dùng tem phiếu để bỏ rơi tôi? Anh đang mơ giấc mơ gì vậy?”
"Quách Hải Bình, tôi nói thật cho anh biết, cả đời này anh cũng đừng hòng thoát khỏi tôi. Nhà họ Quách các anh hủy hoại tôi, tôi cũng phải hủy nhà họ Quách của anh, sau đợt này chúng ta sẽ huề nhau.”
Khương Hiểu Điềm nói chuyện với người lính duy trì trật tự và chị Hồ lâu như vậy cũng không phải nói không uổng phí: "Sau này anh không cần nghĩ mình có lỗi với tôi, vô dụng, nhà họ Quách anh không biết cách làm người, nhưng quốc gia của chúng ta hiểu lý lẽ, có rất nhiều người có thể đứng ra giúp tôi.”
"Mấy chục năm sau, nếu tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, sẽ có nhiều người kêu oan giúp tôi."
"Quách Hải Bình, chân trần không sợ người đi giày. Bây giờ anh có hối hận không? Hối hận trước kia đối xử với tôi như vậy, nếu anh đối tốt với tôi, lại kiềm chế mẹ anh, chúng ta đã không làm ra chuyện như bây giờ, anh có hối hận không?”
Sau khi Ngu Thanh Nhàn trúng tuyển vào xưởng máy móc thì bắt đầu trở nên bận rộn. Đối với Ngu Thanh Nhàn mà nói, cơ khí máy móc là một lĩnh vực xa lạ, trước kia cô học khoa học xã hội, nên bây giờ khi học tập cô phải bỏ ra một trăm hai mươi phần trăm nỗ lực.
Nhất là mấy ngày vừa bắt đầu này, thật sự bận rộn đến mức không thể chịu được nữa.
Mỗi ngày cứ mở mắt ra là đi làm, tan làm là ngủ, ngay cả thời gian yêu đương hẹn hò với Tạ Uẩn cũng không có.
Tạ Uẩn cũng bận rộn nhiều việc. Năng lực học tập của anh khiến anh nhanh chóng trở nên nổi bật ở bộ phận kĩ thuật, chỉ mất một năm đã được kỹ thuật viên già của xưởng nhận làm học trò, mấy ngày gần đây ngày nào anh cũng đến phân xưởng học tập, cũng bận rộn đến độ chân không chạm đất.
Hôm nay vất vả lắm mới có chút thời gian rảnh, Ngu Thanh Nhàn đi mua chút xương sườn và cá về nhà nấu cơm. Trong lúc đang nấu, hệ thống đã nhịn từ lâu cuối cùng cũng chịu thò đầu ra nói chuyện với Ngu Thanh Nhàn.
Hệ thống kể lại những hành động của Khương Hiểu Điềm, khiến cho Ngu Thanh Nhàn cảm khái:
"Đây đúng là nữ chính tàn nhẫn nhất mà tôi thấy đấy. Nếu lòng dạ cô ta ngay thẳng một chút thì đã dùng mưu kế này để tính toán chuyện khác chứ không cứng đầu cứng cổ tính kế đàn ông rồi. Nếu thế thì đã không phải sầu lo vì không làm nên chuyện lớn rồi."