Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 500

Mỗi ngày mẹ chồng đều chọc ngoáy cô ấy, suốt một tháng đứa bé ốm đau, ngày nào bà ta cũng kiếm chuyện gây sự. May mà cô ấy còn có một người chị dâu tốt bụng, hết nấu thuốc để sữa của cô ấy về, lại nấu nước cơm cho đứa bé ăn.

Ngu Thanh Nhàn sờ sờ hai má nhỏ mềm mại của đứa bé, hỏi hệ thống: "Chỗ cậu có sữa bột không?"

"Nhàn Nhàn ơi, tôi không có chức năng này." Hệ thống cũng là một hệ thống có kiến thức, nó đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết về hệ thống rồi. Những hệ thống trong tiểu thuyết, cái này còn trâu bò hơn cái kia, cái này còn mạnh mẽ hơn cái kia, khiến cho hệ thống vô cùng tự ti.

Ngu Thanh Nhàn vốn cũng không trông cậy nào nó, nên cô nói với hệ thống: "Công đứa vừa kết toán lúc kết thúc thế giới trước ấy, đổi thành tiền hoặc nguyên liệu cho tôi đi, ít nhất cũng phải để tôi vượt qua cửa ải khó khăn này đã chứ."

Hệ thống cũng không ép quá mức, rất nhất đã đưa hộp phần thưởng đến trước mặt cô.

Từ sau khi biết được, khi bắt đầu một thế giới mới, đồ vật trong không gian sẽ tự động được dọn sạch, thì Ngu Thanh Nhàn đã không còn lo lắng là sẽ không có chỗ mà chất đồ nữa rồi. Cô cứ thế mà nhét đồ vào không gian, ngay cả đồ ăn cũng lười trồng, cô cứ coi không gian như một cái tủ sắt chứa hàng và một cái tủ lạnh để dùng.

Phần thưởng lần này của hệ thống vô cùng thực tế, chính là một đống tiền.

Ngu Thanh Nhàn dùng thần thức quan sát bên ngoài một chút, thấy bốn phía đều không có người, cô mới ôm đứa bé đi ra khỏi không gian.

Đầu tiên, Ngu Thanh Nhàn đi đến cửa hàng duy nhất bán sữa bột cho trẻ em ở trấn trên mua một hộp sữa bột và bình sữa, cô xin chút nước sôi trong cửa hàng để pha sữa cho đứa bé đang đói khóc. Đợi đứa bé ăn no, cô mới đi thẳng về nhà mẹ đẻ của nguyên thân.

Nhà họ Lạc ở trấn trên, cha của nguyên thân là Lạc Hữu Dân là hiệu trưởng của trường cấp ba ở trấn trên. Bây giờ ông đã hơn sáu mươi tuổi rồi, năm trước vừa mới nghỉ hưu.

Mẹ của nguyên thân là một bà nội trợ, nhưng sau khi cải cách mở ra, bà quyết đoán mơ một cửa hàng bán đồ ăn vặt và văn phòng phẩm ở cổng trường cấp ba, buôn bán lời được không ít tiền. Nhà của họ là một căn nhà ba tầng ở bên cạnh trường trung học.

Nguyên thân có một người anh trai tên là Lạc Thiên Tần, một người em gái tên là Lạc Tân Vũ. Anh trai đã lập gia đình từ sớm, bây giờ con cũng đã được mười hai tuổi, đã học cấp hai rồi. Nguyên thân nhỏ hơn anh ấy ba tuổi, nếu con cả của nguyên thân vẫn còn sống, thì bây giờ nó cũng được mười tuổi rồi.

Lạc Tân Vũ nhỏ hơn nguyên thân một tuổi, cô ta gả cho một nhân viên của trạm khoa học nông nghiệp ở trấn trên, sinh được một đứa con trai vừa tròn năm tuổi.

Ngu Thanh Nhàn dựa vào kí ức của nguyên thân tìm được nhà họ Lạc. Mẹ Lạc là Miêu Hạ Thu đang thu tiền của khách, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Ngu Thanh Nhàn ôm đứa bé, bà hơi sửng sốt một lát. Sau đó, bà vứt tiền vào ngăn kéo của quầy thu ngân, rồi vội vàng đi ra.

Bà ôm lấy đứa cháu vào lòng, một tay dắt tay Ngu Thanh Nhàn: "Nhàn Nhàn ơi, con đã ăn cơm chưa? Trưa nay mẹ hầm canh gà, bây giờ đã có thể ăn rồi, mẹ đi múc cho con một chén nhé, con cứ ngồi yên ở đây, biết chưa?"

Bình Luận (0)
Comment