Trường cấp ba được đặt tại trung tâm một con đường trong ngã tư, xung quanh có các khách sạn tương đối lớn, cửa hàng cũng chỉ có duy nhất một cái của Miêu Hạ Thu, mấy tiệm ăn vặt thì lại càng ít hơn.
Học sinh trong trường cấp ba muốn ăn gì cũng phải đi bộ hơn mười phút đến tận ngã tư đường mới có.
Trấn này chỉ là một trấn nhỏ nên không có quá nhiều đồ ăn, món ăn cũng không đa dạng lắm.
Nhìn khắp cả trấn, chỉ thấy số lượng cửa hàng cháo là nhiều nhất, muốn ăn món khác thì phải đợi đến chợ phiên được mở vào thứ bảy hàng tuần.
Ngu Thanh Nhàn quan sát thấy được nhiều cơ hội kinh doanh ở cái trấn này.
Nếu hỏi kí ức đẹp nhất về thời học sinh ở thập niên tám mươi, chín mươi là gì thì tám phần mười người được hỏi sẽ trả lời là xiên que trước cổng trường.
Ngu Thanh Nhàn muốn mở một cửa tiệm xiên rán như thế. Địa điểm đã có sẵn rồi, chỉ cần mua nồi, bếp ga và pha thêm chút nước sốt để chấm xiên que là được.
Ngu Thanh Nhàn của hiện tại đã sớm không còn là Ngô Hạ A Mông của năm đó nữa rồi.
Cô trải qua nhiều thế giới như vậy, tay nghề nấu cơm tất nhiên cũng không tệ lắm. Cô lại là người thích ăn uống, nên mấy loại nước sốt chấm thịt này cô cũng từng nghiên cứu qua.
Ngu Thanh Nhàn nói ý tưởng của mình cho Miêu Hạ Thu nghe. Miêu Hạ Thu nói:
"Muốn mua bếp ga á? Hình như nhà chúng ta còn thừa một cái bếp ở phía sau đấy, con cứ lấy mà dùng là được."
Lạc Thiên Tần từng xuống nông thôn một thời gian, cái bếp ga kia được mua vào lúc đó. Bây giờ, nó vẫn để ở phòng bếp phía sau không dùng đến.
Giá của một cái bếp ga cũng không rẻ chút nào, nguyên thân và Phong Liên Thành kết hôn nhiều năm như vậy rồi, mà phần lớn tiền lương của Phong Liên Thành đều giao cho bà Phong, cô ấy chỉ có thể giữ một phần nhỏ.
Lúc con cái bị bệnh, nguyên thân đã tiêu sạch toàn bộ mình có để chữa bệnh cho nó, nên bây giờ có thể nói là cô không xu dính túi.
Nhưng đây cũng chỉ là một chuyện nhỏ thôi, bà Phong kia có tiền mà Phong Liên Thành cũng sắp đến ngày nhận lương rồi.
Nguyên thân gả vào nhà họ Phong làm trâu làm ngựa nhiều năm như thế, không có công lao cũng có khổ lao đúng không?
Cô ấy ở nhà họ Phong chịu nhiều tội như thế, khiến cho cơ thể tổn thương đến mức này, muốn đòi một chút phí bồi thường tinh thần chắc không quá đáng đâu nhỉ?
"Con cảm ơn mẹ." Ngu Thanh Nhàn nũng nịu đáp.
Đã nhiều năm rồi, Miêu Hạ Thu chưa thấy con gái lớn làm nũng như thế này, lúc này được con gái cảm ơn bằng giọng điệu ngọt ngào như thế, nụ cười trên mặt bà không cách nào giấu được.
"Lớn thế này rồi mà còn làm nũng, có biết xấu hổ hay không thế?" Nói thì nói vậy, nhưng bà lại tùy ý bốc lấy một nắm kẹo trên bàn nhét vào tay của Ngu Thanh Nhàn.
Kẹo là kẹo hoa quả cứng có đủ loại màu sắc, được bọc trong túi ni lông trắng trong suốt, thoạt nhìn có vẻ rất ngon, khi ăn vào vị ngọt lan khắp miệng. Đây chính là loại kẹo bán chạy nhất trong cửa hàng của Miêu Hạ Thu.
Ngu Thanh Nhàn bóc một viên kẹo bỏ vào miệng của Miêu Hạ Thu, lại bóc thêm một viên cho mình.