Nguyên thân liên tục tang con, tất cả mọi người đều đau lòng thay cho cô ấy, chỉ có duy nhất cô em gái Lạc Tân Vũ này vui sướng khi người khác gặp họa.
Khi nguyên thân đang trong giai đoạn đau lòng muốn c.h.ế.t cho xong, cô ta nói nguyên thân đáng đời, đây chính là báo ứng khi cô ấy cướp chồng của em gái.
Đồ thần kinh - đây chính là đánh giá của Ngu Thanh Nhàn dành cho Lạc Tân Vũ sau khi cô xem xong trí nhớ của nguyên thân.
Cô cảm thấy, nếu Lạc Tân Vũ sống ở đời trước, nhất định cô ta và Khương Hiểu Điềm sẽ có tiếng nói chung.
"Lạc Thanh Nhàn, chị lại về rồi? Đứa con gái nhỏ bệnh tật của chị, mắt thấy không sống được bao lâu nữa, chị không ở nhà tận hưởng những giây phút cuối cùng giữa hai mẹ con đi, còn về nhà mẹ đẻ làm gì thế? Đợi chút nữa nếu con gái chị mà c.h.ế.t ở đây, thì không phải quá xui xẻo à?"
Tính tình của Lạc Tân Vũ không tốt, miệng cô ta lại càng độc hơn, những lời nói giống như hôm nay cô ta từng nói trước mặt nguyên thân không chỉ một lần, nguyên thân cũng đã từng đánh nhau với cô ta vô số lần rồi.
Cũng gọi là kẻ tám lạng người nửa cân.
Ngu Thanh Nhàn ôm chặt Tiểu Bách Tuế, tiến về phía trước vài bước, ngay khi Lạc Tân Vũ bày ra thái độ cảnh giác thì tát cho cô ta một cái.
Cô dùng toàn bộ sức lực, Lạc Tân Vũ bị đánh đến mức đầu quẹo về một bên, mặt cũng sưng lên một cách chóng mặt.
Nhưng thế vẫn còn chưa kết thúc, Ngu Thanh Nhàn lại lật tay lại tát thêm cho một cái nữa.
Cô là người tu chân, Lạc Tân Vũ đến tránh cũng không kịp. Ngu Thanh Nhàn đánh xong mà vẫn chưa hả giận, lại tát cho thêm một cái nữa:
"Miệng chó không phun được ngà voi mà. Lạc Tân Vũ, mày có phải súc sinh không thế, loại lời này mà mày cũng có thể nói được à? Ồ? Sao thế, sao không nói tiếp đi? Vậy mày vĩnh viễn cũng đừng nói nữa."
Ngu Thanh Nhàn lại tát thêm một cái, lúc này Lạc Tân Vũ mới phản ứng lại, hét ầm lên.
Miêu Hạ Thu lạnh mặt đi vào cửa cánh cửa nhỏ.
Lạc Tân Vũ bị đánh đến run lên, cô ta l.i.ế.m khóe miệng mách lẻo với Miêu Hạ Thu: "Mẹ xem Lạc Thanh Nhàn đi, chị ta đánh con thành thế này rồi."
Ánh mắt của Miêu Hạ Thu trở nên sắc bén, bà đưa bình sữa cho Ngu Thanh Nhàn:
"Đáng lắm, nên đánh mạnh thêm chút nữa. Lạc Tân Vũ, con thực sự khiến mẹ vô cùng thất vọng. Ngày thường con về nhà châm ngòi quan hệ giữa mẹ và chị dâu con còn chưa tính, mẹ và chị dâu con đều không so đo với con. Con thích nhìn chị gái con bị chê cười, mọi người cũng không trách con vì cho dù con c.h.ế.t cũng không đổi được cái tật ấy."
"Nhưng mẹ nghĩ mãi cũng không hiểu, mẹ và cha con đều là người hiền làn, sao lại sinh ra một đứa độc ác như con cơ chứ? Hay đời trước cha mẹ thiếu nợ con à, nếu không sao lại sinh ra một đứa đến đòi nợ như con? Con mau đi đi, cút mau, cút về nhà của con ấy, không có việc gì thì đừng về nữa, có việc cũng đừng về."
Lần này Miêu Hạ Thu quyết tâm là kẻ ác, bà vừa nói vừa đẩy Lạc Tân Vũ ra ngoài cửa. Hàng xóm láng giềng nghe thấy lời bà nói, đều đi ra hóng chuyện.