Nhìn gương mặt quen thuộc của vợ, Phong Liên Thành cảm thấy rất lạ lẫm muôn phần.
Sau mười một năm chung sống, anh ta đã từng bước ‘nhào nặn’ người vợ ấy thành hình mẫu lý tưởng của bản thân.
Cô ấy xinh đẹp, cô ấy ngoan ngoãn, cô ấy hiền thục và nghe lời, cô ấy gắn bó với anh ta, cô ấy coi anh như trời, chưa từng hỏi mấy chuyện ngoài luồng, anh ta nói cái gì cô ấy tin cái đó, chưa từng thắc mắc.
Lần này họ bất đồng ý kiến, Phong Liên Thành cảm thấy rằng anh ta đã làm lơ cô đủ lâu rồi, trên đường đến đây, Phong Liên Thành đã đoán được thái độ của vợ đối với mình như thế nào khi anh ta đến nhà cha vợ.
Chắc chắn là bất ngờ, và vui mừng, là thở phào nhẹ nhõm, là chỉ cần anh ta mở miệng, cô sẽ ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc cùng anh ta về nhà như mọi lần.
Anh ta cũng nghĩ cô sẽ nổi giận và chất vấn anh ta tại sao không đến nhà cha mẹ vợ gặp mình và con, Phong Liên Thành thậm chí còn soạn sẵn lý do.
Phong Liên Thành trăm tính ngàn tính cũng cóc tính được lần này vợ anh ta không ‘chơi’ theo lẽ thường nữa, khoan nói đến việc anh ta vừa đến đã bị hỏi tiền, còn hỏi mỗi tháng anh ra tiêu tiền vào đâu.
Thành thật mà nói, điều đó là không thể, Phong Liên Thành đang lo nghĩ cách thoát thân thì bà cụ Phong đã đuổi đến nơi, bà ta không nhanh bằng Phong Liên Thành, nhưng câu nói cuối cùng Ngu Thanh Nhàn nói với Phong Liên Thành đã lọt vào tai bà ta.
Bà cụ Phong vừa nghe liền nổi đóa, xồng xộc bước tới: "Ngu Thanh Nhàn, mày có ý gì, mày muốn làm gì hả?"
Bà cụ Phong che chắn Phong Liên Thành phía sau, trừng mắt nhìn Ngu Thanh Nhàn.
Miêu Xuân Thu vốn đang quét dọn trong cửa hàng, sẵn nghe thấy Ngu Thanh Nhàn và Phong Liên Thành nói chuyện, bà cụ Phong vừa thốt ra, bà cũng cầm giẻ lau, lạnh lùng bước ra: "Sao, con gái tôi nói sai câu nào? Thằng Phong Liên Thành giữ một trăm năm mươi tệ mỗi tháng tiêu vặt còn gì? Còn lại chẳng phải đưa hết cho chị lo việc nhà à?”
Miêu Xuân Thu đã có ý không vui từ lâu về việc Phong Liên Thành không chịu đưa tiền lương cho con gái mình, mấy năm qua không phải bà không khuyên con gái, mà con gái không nghe, người làm mẹ này còn làm được gì khác?
Nhìn con gái không còn tiền, người mẹ này chỉ có thể phụ cấp ít nhiều thôi.
Miêu Xuân Thu cũng biết rằng đây là một vòng luẩn quẩn ác nghiệt, nếu bà không phụ cấp cho con gái lớn, con gái lớn sẽ không có tiền, không mua được gì ắt sẽ nắm lấy quyền tài chính trong nhà, nhưng bà không nỡ.
Miêu Xuân Thu luôn nghĩ rằng số con gái mình khổ, con cái thì không nuôi được đứa nào, nỗi khổ của người làm mẹ như bà là không thương xót cô ấy, không tốt với cô ấy, chắn hẳn cô ấy đau buồn dường nào.
Bây giờ tên Phong Liên Thành gây khó dễ con mình, Miêu Xuân Thu đồng ý cả hai tay hai chân.
“Liên Thành, những năm qua cậu làm cái gì tự cậu biết, cũng đừng nhắc chuyện cho nó một trăm tệ trước khi Tiểu Bách Tuế kết hôn nữa. Nó sanh con không cần tiền sao? Đẻ con đưa con khám bệnh không tốn tiền sao?
Miêu Xuân Thu càng nói, cơn giận càng tăng lên, con gái mình đã phải sanh con ở trung tâm y tế thị trấn.