Ngu Thanh Nhàn bình tĩnh đậy nắp nồi lại, nhất thời nồi dầu sôi sùng sục, bên trong vang lên tiếng dầu tí tách.
Đợi một lát thì Ngu Thanh Nhàn mở vung ra, dùng cái muỗng đảo khoai tây trong nồi, chiên khoảng mười phút thì Ngu Thanh Nhàn vớt ra từng miếng khoai tây hình nanh sói cuộn sóng được chiên vàng óng ánh.
"Có ăn hành lá không? Có cần diếp cá không? Có muốn cho thêm ớt không?" Nơi này là Tây Nam Bộ, từ người lớn đến trẻ nhỏ, không có ai là không thích ăn rau diếp cá cả. Mùa xuân là thời điểm cây diếp cá non mềm nhất, đám rau bên bờ ruộng hoặc ven đường đều bị đào sạch.
Rau diếp cá muối chua là một món ăn nổi tiếng ở đây, mà mùi vị của rau diếp cá xào thịt cũng khá tuyệt vời.
Đám rau diếp cá này mới được Miêu Hạ Thu đến chợ mua về hôm qua, ăn còn thừa lại một chút, Ngu Thanh Nhàn cắt nhỏ ra, đúng lúc ăn kèm với khoai tây nanh sói, quả là tuyệt phối.
Mà ớt lại là loại rau quả không thể thiếu đối với người dân Tây Nam Bộ. Hằng ngày, chỉ ăn cháo thôi cũng cần có một chút nước ớt ăn kèm.
"Có ạ. Cho tất đi ạ, cho nhiều ướt một chút." Mùi khoai tây lan khắp không khí, đám học sinh gọi khoai tây nanh sói thèm đến độ chảy nước miếng.
Ngu Thanh Nhàn múc thêm một muỗng nước sốt. Nước sốt cũng rất đơn giản, ngoại trừ gừng, diếp cá, thì còn cho thêm muối, ngũ vị hương, tiêu hạt. Trừ số đó ra thì còn có thêm tương ớt.
Tương ớt là vũ khí bí mật của Ngu Thanh Nhàn, cô bỏ rất nhiều nguyên liệu để tạo ra tương ớt, bên trong còn cho thêm hạt mè trắng đã rang chín, tương ớt được trộn thêm một tầng dầu béo ngậy.
Chỉ cần đến gần đã ngửi thấy tương ớt tỏa ra một mùi vị độc đáo. Không phải Ngu Thanh Nhàn khoe khoang chứ, cái tương ớt này của cô, cho dù trộn với đế giày thì cũng rất thơm.
Khoai tây nanh sói được cho vào một túi đựng thực phẩm trong suốt, bên trong bỏ thêm vài cây tăm. Đám học sinh gọi lượt đầu tiên lúc này đang vội vàng xiên một miếng bỏ vào miệng.
Khoai tây đã được tẩm bột chiên không nhũn giống khoai tây bình thường, hương vị giòn rụm, trên khoai còn có một lớp dầu, nước sốt vừa đủ, tương ớt thì vừa thơm vừa cay.
Đám học sinh gọi lượt đầu tiên kia càng ăn lại càng thấy thơm ngon, cứ nhét hết miếng này đến miếng kia vào miệng.
Nhìn họ ăn như thế, nhóm học sinh vây xem cũng thèm, bọn họ ngửi mùi thèm chảy cả nước miếng nên đành gọi một phần.
Cứ cậu một phần tôi một phần, Ngu Thanh Nhàn lập tức trở nên bận rộn.
Miêu Hạ Thu và Lạc Hữu Dân đã tỉnh từ lúc Ngu Thanh Nhàn thức dậy làm việc rồi, Lạc Hữu Dân không ngủ lại được, nên trốn ở phía sau cửa sổ quan sát quầy hàng của con gái.
Lúc vừa mở quầy thấy không có ai hỏi mua, Lạc Hữu Dân vô cùng sốt ruột.
Chờ đến khi có người gọi, ông lại lo lắng người ta cảm thấy không ngon, bây giờ nhìn thấy hàng người xếp hàng trước quầy hàng của con gái nối liền không dứt, cuối cùng ông cũng thấy yên tâm rồi.
Miêu Hạ Thu cũng ngó ra nhìn, nói: "Tôi đã bảo ông đừng lo lắng rồi, đâu phải mấy hôm nay Nhàn Nhàn không nấu cơm đâu, không phải ông cũng khen con bé nấu ngon ư?"