“Cuộc sống như thế, tôi có điên mới hối hận vì ly hôn anh.”
Phong Liên Thành rít mạnh một hơi, đầu thuốc đỏ rực lên: “Cô vô tình quá đấy.”
Nói xong, anh ta quay đầu bỏ đi, Ngu Thanh Nhàn lườm một cái: “Thần kinh à.”
Hệ thống trồi lên rất đúng lúc, ngoan ngoãn báo cáo lại tình hình: “Phong Liên Thành đã ngủ với cô giáo Tiểu Phạm kia.”
Nghe nói vậy, Ngu Thanh Nhàn thật không biết phải phản ứng thế nào.
Hệ thống cũng im bặt, thái độ của Phong Liên Thành lần này khiến nó nhớ tới loại tiểu thuyết từng xem hồi còn trẻ, còn chưa biết gì.
Nam chính với nữ chính xảy ra một loạt hiểu lầm và vấp phải vô số cản trở, không thể ở bên nhau, hai người đau khổ chia xa, nhưng cả hai bên đều không thể buông bỏ tình yêu này.
Đúng lúc ấy, nam chính vì một số nguyên nhân, bất đắc dĩ phải ngủ với nữ phụ, đau khổ khôn cùng, chạy tới trước mặt nữ chính mong được an ủi, hai người lại cãi vã một trận long trời lở đất rồi đường ai nấy đi.
Hệ thống đưa đoạn kịch bản nhảm nhí này áp lên tình huống giữa Phong Liên Thành với ký chủ nhà nó, phát hiện nghe cũng khá là hợp.
Hệ thống trầm ngâm.
Mà hệ thống thường giống tính chủ, hệ thống có thể liên tưởng tới, đương nhiên Ngu Thanh Nhàn cũng nghĩ đến: “Đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi hả?”
Tưởng mình thật sự là nam chính thâm tình trong tiểu thuyết chắc?
Phong Liên Thành trở về ký túc xá, Tiểu Phạm vẫn còn nằm trên giường anh ta. Phong Liên Thành mở cửa bước vào, Tiểu Phạm nhìn qua, hai mắt đẫm lệ, cả hai im lặng hồi lâu.
“Xin lỗi.” Phong Liên Thành mở lời trước.
Tiểu Phạm lau nước mắt, lắc đầu: “Do em tình nguyện, không trách anh.”
Hôm nay thầy Lý dạy năm hai tổ chức tiệc đầy tháng cho con trai, có mời toàn thể các giáo viên trong trường tới, Phong Liên Thành uống hơi nhiều, khi về đến ký túc xá đã chuếnh choáng hơi men, vừa lúc Tiểu Phạm tới đây tìm anh ta, Phong Liên Thành giữ cô nàng lại, thế là hai người lên giường với nhau.
“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em.” Phong Liên Thành cam đoan.
Tiểu Phạm đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu.
Thề thốt và trấn an xong, Tiểu Phạm cũng rời khỏi đó, Phong Liên Thành sửa sang lại giường chiếu, nhìn ga giường sạch sẽ, ánh mắt dần trầm xuống.
Tối đó, Phong Liên Thành về nhà, bà Phòng đợi anh ta đã lâu, bà ta đang muốn làm mối cho con trai:
“Cô bé kia mới tầm hai mươi, nhưng vẫn là con gái, vì các em trong nhà còn nhỏ nên mới trì hoãn chuyện hôn nhân mấy năm, Mẹ đã đi xem rồi, đó là một cô gái ngoan, làm việc cũng chịu khó, các em nó cũng đều do nó nuôi lớn cả, về sau chăm con nhất định không khó khăn gì.”
Bà Phong cứ thế liên miên nói mãi.
Phong Liên Thành lạnh nhạt cắt ngang lời bà ta: “Mẹ, mẹ không cần tìm đối tượng cho con nữa, con có rồi, là một giáo viên ở trường con, năm ngoái mới tới, cũng mới hơn hai mươi, dạy âm nhạc.”
Bà Phong đang hăng hái nói lại bị chặn họng, bà ta há miệng mấp máy một lúc rồi đứng lên vứt lại một câu gọn lỏn: “Tùy anh.”
Bà Phong góa chồng từ sớm, ngậm đắng nuốt cay nuôi hai đứa con lớn lên, cho nên dục vọng chiếm hữu và quản lý của bà ta rất mạnh.
Thằng lớn trước khi kết hôn còn rất nghe lời mẹ, nhưng sau khi lấy vợ rồi lại bắt đầu dần nghe lời vợ hơn.