Ông ta cũng hay giúp người khác luồn cửa sau, Tiểu Phạm con gái ông ta vào được hệ thống giáo dục chính nhờ phương pháp này, về thị trấn dạy học chỉ là giai đoạn quá độ, chẳng mấy mà sẽ bị triệu về huyện.
Bà Phong bực mình, quẳng lại một câu: “Tùy anh.”
Phong Liên Thành ăn cơm xong liền về phòng.
Nửa đêm, trong phòng đột nhiên có thêm một bóng người, Phong Liên Thành không ngủ, bởi vì anh ta vẫn đang chờ người kia:
“Phong Liên Thành, đồ phụ bạc này, ban đầu anh đón tôi vào nhà này, cũng chính anh đã nói sẽ yêu tôi cả đời, khó khăn lắm tôi mới đợi đến ngày anh ly hôn, hoàn toàn thuộc về tôi, nhưng sao anh đã vội vã kiếm người khác như thế?”
Có lẽ chính người ở thôn này đều đã quên, 15 năm trước, khi Trương Hội Trân gả tới nhà họ Phong, làm vợ Phong Liên Quốc, thì người đi đón dâu lại chính là Phong Liên Thành.
Vì vết sẹo kinh người trên mặt, Phong Liên Quốc luôn rất tự ti, Trương Hội Trân là nàng dâu mà bà Phong vất vả lắm mới kiếm được cho anh ta.
Bà Phong nhắm trúng Trương Hội Trân vì cô ta là chị cả ở nhà, mọi việc trong nhà ngoài ngõ đều ôm đồm được cả, và cũng vì nghèo, bên dưới lại có đến ba đứa em trai đã đến tuổi mà vẫn chưa yên bề gia thất do chưa có tiền lo lễ hổi, cho nên cô ta đã ngoài hai mươi còn chưa lấy được chồng.
Ba đứa em của Trương Hội Trân đã tới lúc cần lấy vợ, nhưng nhà cô ta nghèo, không kiếm đâu ra tiền lễ hỏi cho cả ba đứa con trai, cha mẹ Trương Hội Trân nôn nóng lắm, vì thế bèn tăng tiền lễ hỏi của Trương Hội Trân từ 100 đồng lên tận 300 đồng, mà ở nơi này, 100 đồng lễ hỏi đã cao hơn người bình thường rồi.
Xung quanh đều là dân quê, quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời, ai lấy ra được 300 đồng lễ hỏi?
Có số tiền này để cưới vợ thì ai lại muốn lấy về một cô nàng chỉ nhìn là biết sau này sẽ chăm chăm hướng về nhà mẹ đẻ như Trương Hội Trân?
Cứ thế, Trương Hội Trân hao phí thanh xuân mãi không gả đi được, cho đến khi bà Phong nghe nói đến cô ta.
Bà Phong nghe ngóng nhiều lần, cuối cùng, sau mấy dịp gặp được Trương Hội Trân, bà ta ưng ý cô gái này trông tròn trịa, dáng người đầy đặn dễ sinh nở, lại hỏi thăm người xung quanh, biết được tính cách cô ta cũng ngoan ngoãn dịu dàng, lại đảm đang nhanh nhẹn, vì thế, bà ta bèn nhờ bà mối đến hỏi Trương Hội Trân cho con cả nhà mình.
Ngày xem mặt, Phong Liên Quốc không muốn đi, nói sao cũng không khuyên được, cuối cùng, anh ta còn trốn ra ngoài, bà Phong nóng ruột lắm, đành phải bắt Phong Liên Thành đi xem mặt thay anh trai.
Cuộc hôn nhân giữa hai nhà họ Phong và nhà họ Trương tiến hành hết sức thuận lợi, hai bên đều hài lòng, người duy nhất không hài lòng là Trương Hội Trân và Phong Liên Thành.
Hai người bọn họ vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình với nhau.
Những năm Trương Hội Trân đến nhà họ Phong làm dâu, trừ hai năm đầu bọn họ còn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa, càng về sau thì càng thêm buông thả.
“Trước đây, anh muốn kết hôn với Lạc Thanh Nhàn cũng từng lấy lý do này, hiện giờ anh muốn kết hôn với cô giáo Phạm gì đó kia, lại vẫn cứ lấy lý do này. Phong Liên Thành, tự anh đã nói muốn cùng tôi bên nhau đến đầu bạc răng long cơ mà.” Trương Hội Trân vừa nói vừa bước tới.