Xe chạy một quãng đường dài, cô ấy vẫn đứng bên đường, Ngu Thanh Nhàn mỉm cười, nghĩ rằng Phùng Tiểu Du là một người bạn đáng để kết giao.
Phùng Tiểu Du vui vẻ cả ngày hôm ấy, từ Ngu Thanh Nhàn, Phùng Tiểu Du đã nhìn thấy ánh sáng thay đổi số phận của mình.
Kiếp trước, Lạc Thanh Nhàn đột ngột qua đời, kiếp này cô ấy sống rất tốt, đứa con sống sót, bản thân ly hôn, nha mẹ của cô ấy cũng tốt, cô ấy còn nghe nói chị dâu cô ấy vì chuyện này mà cãi nhau với người ta.
Phùng Tiểu Du nghĩ bản thân mình được trùng sinh trở lại, thì có khi Lạc Thanh Nhàn cũng sẽ được trùng sinh, nhưng Phùng Tiểu Du chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm kiếm, mỗi người đều có bí mật.
Lạc Thanh Nhàn cũng vậy, và cô ấy cũng vậy.
Kiếp trước chuyện đã qua, qua rồi là hết, đi bới móc vạch trần vết sẹo làm gì chứ? Dầu gì những chuyện ở kiếp trước đã không còn ảnh hưởng đến cô ấy ở hiện tại.
Đời này không cần dây dưa với đám người nhà họ Cao, không cần nhìn mặt người khác mà sống, Phùng Tiểu Du cảm thấy mỗi ngày như mơ, dễ chịu dường nào.
Nhớ đến người đàn ông hết mực bảo vệ Lạc Thanh Nhàn, Phùng Tiểu Du ngưỡng mộ lắm, giá như có người quan tâm mình nhiều như vậy.
Phùng Tiểu Du mơ hồ có cảm giác rằng một ngày nào đó người ấy nhất định sẽ đến, cô ấy không được vội vàng, chỉ cần yên lặng chờ đợi.
Tên gọi của các địa phương ở từng thế giới tuy khác nhau, nhưng đều nằm cùng một phương hướng, như chỗ mà hai người sống ở thế giới này - tỉnh Vân Nam chẳng hạn, cho dù ở thế giới nào thì đây cũng là một địa điểm du lịch nổi tiếng trong và ngoài nước.
Huyện Phong Lai nằm ở trung tâm tỉnh Vân Nam, xét về phong tục văn hóa, địa chất hay địa hình đều được coi là số một số hai trong tỉnh. Là một người biết trước tương lai, Tạ Uẩn trình cho huyện Phong Lai phương án đầu tư khai phá du lịch và sản phẩm nông sản.
Tuy trước kia Tạ Uẩn chưa từng tới nơi này, nhưng anh đã nhờ trợ lý đắc lực nhất của mình đến đây xử lý công việc trước.
Nhà cũng đã được mua rồi, là một căn nhà nhỏ hai tầng, đằng trước nhà có một vườn hoa nhỏ.
Bây giờ trời đã sang đông, tỉnh Vân Nam vẫn bốn mùa thanh mát, những đám hoa cúc chịu rét và hoa hồng bốn mùa được trồng trong góc căn nhà đang cùng nở rộ, đẹp không sao tả xiết.
Quần áo và đồ dùng hàng ngày của Tạ Uẩn cũng đã được chuẩn bị xong rồi, anh đi đến căn phòng chính ở lầu hai tắm rửa một cái rồi nằm lên giường ngủ.
Ngu Thanh Nhàn cũng lên giường theo, Tạ Uẩn ôm lấy thắt lưng của cô, đầu dựa vào vai Ngu Thanh Nhàn, nhắm mắt lại ngủ cho qua cơn đói.
Ngu Thanh Nhàn nhìn bọng mắt đen xì của anh, đau lòng hôn anh một cái, cũng ngủ theo.
Tạ Uẩn đến đây, Ngu Thanh Nhàn cảm thấy an tâm tự đáy lòng, cô ngủ ngon lành.
Đến khi tỉnh lại thì bên ngoài trời đã tối rồi, bên cạnh Ngu Thanh Nhàn đã không còn ai nữa. Ngu Thanh Nhàn đứng dậy, đeo giày rồi đi xuống lầu, đúng lúc Tạ Uẩn đang bê cơm đi từ phòng bếp ra.
"Dậy rồi à? Mau ra ăn cơm."
Bởi vì thời gian gấp gáp nên những món Tạ Uẩn nấu đều là những món cơm nhà thường ăn, có trứng xào cà chua, thịt rang tiêu, nấm hương xào cải dầu và một bát canh sườn nấu bí đao.