Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 574

Ảnh chụp chung của hai người, Ngu Thanh Nhàn đều cất trong không gian không lấy ra, cô chỉ lấy ra những bức ảnh cô chụp một mình thôi.

Miêu Hạ Thu không có hứng thú với du lịch, nhưng lại có hứng thú ngồi xem ảnh chụp của con gái. Bà và Lạc Hữu Dân cầm ảnh lên xem, để nhìn rõ, Lạc Hữu Dân thậm chí còn đeo thêm cả kính nữa.

Nhìn thấy trấn cổ này khác hoàn toàn với trấn cổ bản địa, Lạc Hữu Dân vô cùng hứng thú: "Chờ đến khi Tiểu Bách Tuế lớn hơn một chút nữa, tôi nhất định phải đến đó tham quan."

Văn nhân đều có giấc mộng được đi du sơn vạn thủy khắp nơi, Lạc Hữu Dân cũng không ngoại lệ.

Trước kia sở dĩ Lạc Hữu Dân không muốn đi là vì lo lắng cho con gái lớn, mà đứa con gái nhỏ cũng không khiến ông bớt lo, chỉ có một nhà đứa con trai cả, con dâu cả và cháu trai lớn là không cần ông lo lắng thôi.

Bây giờ trạng thái của con gái lớn càng ngày càng tốt hơn rồi, mà con gái út bên kia, sau khi Phong Liên Thành vào viện cũng không thấy gây ra trò quỷ gì nữa.

Lần trước khi ông gặp con rể út, thấy nó cũng không giận con gái út nữa. Bây giờ tất cả mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt, trong lòng của Lạc Hữu Dân cũng thư thái hơn.

Ngu Thanh Nhàn nói: "Con chọn được cửa hàng rồi, ngày mai con đến sơn lại, sau khi trang trí vài cái bóng đèn, làm tấm biển hiệu là có thể khai trương rồi. Đến lúc đó con có thể vừa trông Tiểu Bách Tuế vừa bán hàng, cha và mẹ con có thể bớt chút thời gian ra ngoài tham quan."

Cửa hàng của Miêu Hạ Thu bây giờ có thể kiếm không ít tiền, Miêu Hạ Thu không nỡ đóng cửa.

Trương Giai Giai lại có việc làm nên rõ ràng là cũng không có thời gian trông quán, vì thế Miêu Hạ Thu không đáp lại lời nói của Ngu Thanh Nhàn, chỉ có Lạc Hữu Dân càng nghĩ lại càng thấy động lòng.

Xem ảnh chụp xong, Miêu Hạ Thu và Lạc Hữu Dân lại cảm thấy vô cùng hứng thú với đống hàng hóa mà Ngu Thanh Nhàn mang về. Ngu Thanh Nhàn mở những gói to ra, lấy hàng đến cho họ xem.

Vừa nhìn thấy hàng hóa tinh xảo là hai cụ đã không thể rời mắt được. Ánh mắt của Miêu Hạ Thu dán chặt vào những hộp bút máy và bút bi, chờ đến khi Ngu Thanh Nhàn cấm cuốn sổ được đóng gói hoàn mĩ ra, tim của bà lại đập thình thịch.

Chờ sau khi lấy ra đủ loại bút lấp la lấp lánh dưới ánh điện huỳnh quang, hô hấp của Miêu Hạ Thu vô thức nhẹ hơn nhiều.

"Nhàn Nhàn, những cái bút này của con có đắt không?" Là một trong những người tiên phong trong chuyện kinh doanh, Miêu Hạ Thu có thể tạo ra thành quả như hiện nay, ngoài lá gan lớn ra, thì ánh mắt của bà cũng vô cùng tốt.

Bây giờ cuộc sống của đám trẻ tốt hơn nhiều rồi, tiền tiêu vặt trong tay cũng nhiều hơn, ngay cả đồ dùng văn phòng phẩm cũng thích dùng những món đồ xinh đẹp, nhỏ nhắn.

Nhưng địa phương này của bà vô cùng lạc hậu, Miêu Hạ Thu đi đi lại lại khắp tất cả các chợ đầu mối trong huyện rồi, mua hết những văn phòng phẩm xinh đẹp rồi, số lượng tiêu thụ cũng không tệ lắm.

Nhưng những món đồ mà bà mua, nào có cửa so sánh với những thứ con gái bà vừa bày ra này.

Bình Luận (0)
Comment