Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 600

Người dẫn chương trình của buổi phỏng vấn lần này là một phóng viên tên là Lưu Huấn Đào, tên của cô ấy giống đàn ông, nhưng thực chất cô ấy là phụ nữ.

Năm nay cô ấy vẫn chưa đến bà mươi tuổi, năm năm trước vừa tốt nghiệp chuyên ngành truyền thông ở đại học.

Chỉ với thời gian năm năm ngắn ngủi, cô ấy vị trí một phóng viên nhỏ leo lên đến chức vị dẫn chương trình.

Tất cả mọi người đều biết rõ sự xuất sắc của cô ấy, và cô ấy có đủ mọi phẩm chất mà một người phóng viên cần có: luôn không ngừng học hỏi, kiên trì theo đuổi chân tướng sự việc, thái độ công bằng công chính, văn phong vừa chuẩn xác vừa giản dị, tinh thần sẵn sàng chịu khổ, học thức uyên bác phong phú, tính cách khoan dung lương thiện, phẩm cách tiết kiệm, thủ đức.

Trong năm năm này, số luận văn cô ấy phát biểu đã được các đài truyền thông trong và ngoài nước in đi in lại nhiều lần.

Có thể nói, cô ấy là một trong những phóng viên trẻ tiêu biểu nhất của thế hệ nhà báo mới.

Vốn là cuộc phỏng vấn hôm nay không tính là phỏng vấn lớn, nên không cần cô ấy đến dẫn chương trình, là sau khi cô ấy nghe được tin tức nên chủ động tìm chủ biên yêu cầu nhận công việc này.

Khi tiết mục vừa bắt đầu, Lưu Huấn Đào giới thiệu thân phận của Tạ Uẩn và Ngu Thanh Nhàn cho khán giả đang xem.

Sau đó, cô ấy cười nói với hai người: "Có lẽ hai vị không biết gì về em, nhưng đối với em, tên của hai người chẳng khác gì sấm bên tai."

"Em tốt nghiệp trường tiểu học Hy Vọng được xây dựng dưới danh nghĩa của Lạc Thanh Nhàn, mà sở dĩ em có thể học hết cấp hai và cấp ba, cũng nhờ có quỹ hỗ trợ giáo dục do Lạc Thanh Nhàn tài trợ. Mãi đến khi em lên đại học, điều kiện trong nhà tốt hơn nhiều, cha mẹ em mới làm thủ tục vay vốn sinh viên cho em."

Lưu Huấn Đào nói đến đây, hốc mắt cô ấy hơi đỏ lên.

Cô ấy nhìn về phía camera, camera cũng kịp thời lia ống kính để đặc tả khuôn mặt của cô ấy và Ngu Thanh Nhàn:

"Có lẽ đối với nhiều gia đình có điều kiện mà nói, đi học là một chuyện vô cùng đơn giản, nhưng đối với những đứa trẻ lớn lên trong núi, đặc biệt là một vùng núi nghèo khó mà nói, đến trường là một chuyện vô cùng xa xỉ."

"Cha mẹ tôi cũng chỉ là một nông dân bình thường trong núi thôi, họ làm lụng vất vả suốt một năm trời, cũng chỉ đủ cho vài miệng ăn trong nhà.”

“Trong thôn chúng tôi, những anh chị có thể học xong tiểu học đã được coi là người rất có văn hóa rồi. Những đứa bé gái mà học hết tiểu học, thì trong vòng mười dặm tám thôn quanh đó, số người đến cầu hôn cô ấy chắc chắn sẽ nhiều hơn những người không được đi học."

"Nếu không có sự xuất hiện của trường tiểu học Hy Vọng, vận mệnh của tôi cũng sẽ giống phần lớn những bé gái trong thôn, nhiều nhất sau khi học hết tiểu học sẽ đi theo cha mẹ làm ruộng, sau đó lấy chồng sinh con. Khi con tôi ra đời, cuộc đời của nó cũng sẽ lặp lại vòng tuần hoàn như thế."

Lưu Huấn Đào vừa dứt lời, không khí trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức trở nên nặng nề.

Cuộc sống mà Lưu Huấn Đào vừa nhắc đến, hoàn toàn trái ngược với cuộc sống mà cô ấy đang có bây giờ.

Chính vì có sự đối lập như thế, nên tâm trạng của mọi người mới trở nên nặng nề theo.

Bình Luận (0)
Comment