Ngu Thanh Nhàn vẫn có chút tin tưởng năng lực của hệ thống nhà mình. Cô ngồi trên kháng, lục lọi lại ký ức của mình về Lương Hồng Ngọc từ thời thơ ấu đến lúc trưởng thành.
Cha của Lương Hồng Ngọc là Lương Đức Thắng, mẹ là Lý Tiểu Hương cũng không phải một người quá coi trọng con gái. Hai người họ đem cái cụm từ "trọng nam khinh nữ" này phát huy đến cực hạn.
Lương Hồng Ngọc chỉ lớn hơn nguyên thân hai ba tháng, ít nhất nguyên thân còn có hai người chị gái yêu thương cô ấy, còn cuộc sống của Lương Hồng Ngọc thật sự không tốt chút nào.
Cô ta có hai người anh trai, mà hai người anh trai này của cô ta lớn lên trong sự cưng chiều của người lớn, tính tình vô cùng bá đạo, đối xử với người em gái ruột Lương Hồng Ngọc này không tốt chút nào, đánh mắng cô ta là chuyện vẫn thường xuyên xảy ra.
Mỗi lần Lương Hồng Ngọc và hai người anh trai có mâu thuẫn, người bị dạy dỗ cuối cùng cũng chỉ có một mình Lương Hồng Ngọc mà thôi.
Cuộc sống trước đây của Lương Hồng Ngọc còn không tốt bằng mấy chị em nguyên thân đâu.
Mà tất cả mọi chuyện thay đổi vào năm Lương Hồng Ngọc tám tuổi.
Cô ta lên núi chơi đùa, rồi vô ý ngã xuống vách núi, khi được cứu lên thì hôn mê suốt một ngày trời.
Chờ đến khi cô ta khỏe lại, thái độ của Lương Đức Thắng và Lý Tiểu Hương đối với cô ta cũng dần dần tốt lên.
Cuối cùng cô ta được đi học, trở thành một hộ sĩ, vị hôn phu là người thanh niên có tiền đồ nhất thôn bọn họ.
Trái lại, hai người anh trai của cô ta vô cùng bình thường, từ nhỏ bọn họ đã không thích đi học, không biết được bao nhiêu chữ cả. Sau khi trưởng thành thì kết hôn với người mà cha mẹ sắp xếp, sống một cuộc sống bình thường.
Đối với người em gái vô cùng có tiền đồ này, thái độ của bọn họ cũng thay đổi, trở nên ôn hòa hơn nhiều.
Bây giờ Lương Hồng Ngọc có khác gì chúng tinh phủng nguyệt đâu.
Thú vị, thật sự rất thú vị.
Vốn Ngu Thanh Nhàn cảm thấy Lương Hồng Ngọc chỉ là một nữ chính bình thường, ngờ đâu cô ta còn gặp được kì ngộ như thế này nữa.
Ngu Thanh Nhàn thật sự rất tò mò về cái hệ thống hấp thụ vận may kia của Lương Hồng Ngọc.
Nhiều thế giới vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô gặp được người có hệ thống đấy.
Ngu Thanh Nhàn đột nhiên cảm thấy vô cùng mong chờ cuộc sống sau này.
Cố Hạo Lâm ngủ thẳng một mạch đến khi trời tối đen.
Hai ngày trước, trạm y tế của họ vừa đón một bác sĩ mới, đó là một ông cụ đã gần năm mươi tuổi rồi, ông ấy học trung y, bị điều từ Cáp Nhĩ Tân xuống đây theo cơ chế phân phối lao động.
Cố Hạo Lâm học tây y, trong mắt của anh ta, trung y không khác gì mấy trò lừa đảo, ngoại từ lừa tiền người ta thì không còn chút tác dụng nào cả.
Khi hai người vừa gặp mặt đã có mâu thuẫn vô cùng lớn, sở dĩ hôm nay Cố Hạo Lâm ngủ thẳng đến lúc này, cũng có ý thị uy với bác sĩ trung y kia.
Cố Hạo Lâm rời giường rửa mặt một cách chậm rì rì, lại chậm rì rì đi vào phòng bếp ăn cơm.
Vào mùa đông, nhà nào cũng đều ăn hai bữa cơm, mấy người Ngu Thanh Nhàn đã ăn từ sớm rồi.
Nếu là trước đây, Cố Hạo Lâm ngủ mà bỏ lỡ giờ cơm, Tần Sơn Hoa sẽ nấu món khác cho anh ta.