Cũng may cái cậu bác sĩ Cố kia không sống trong trạm y tế, nếu không ông ta chỉ cần tưởng tượng đến cảnh hai người phải cùng ăn cùng ngủ thôi, ông ta đã cảm thấy hít thở không thông rồi.
Nhưng bây giờ có chuyện gì thế này? Không phải sau khi kết hôn, Cố Hạo Lâm vẫn luôn ở lại nhà vợ ư?
Sao bây giờ lại đến trạm y tế thế này? Lẽ nào cả nhà cha vợ đều biết chuyện thằng nhóc này không thành thật rồi ư?
Cố Hạo Lâm lạnh mặt nói: "Sau này tôi sẽ quay về đây sống."
Cố Hạo Lâm đặt đồ đạc của mình lên kháng rồi rời đi.
Lương Hồng Ngọc rất tích cực đi làm, cô ta đã đến trạm từ sớm, bây giờ cô ta đang mặc một bộ đồng phục hộ sĩ màu trắng vừa hát vừa quét dọn vệ sinh.
Đầu tóc đen nhánh được cô ta tết thành b.í.m trước ngực, đuôi tóc được buộc lại bằng một dải ruy băng màu trắng.
Cái ruy băng kia là do Cố Hạo Lâm tặng.
Thấy anh ta, Lương Hồng Ngọc cầm khăn lên đón, cảm ơn Cố Hạo Lâm hết lần này đến lần khác, chủ yếu là cơm ơn đồ ăn vặt đêm trước của anh ta.
Hai ngày nay Lương Hồng Ngọc đã cảm ơn về chuyện này không biết bao nhiêu lần rồi, mà từ ngữ mỗi lần nói cũng không giống nhau.
Sau khi cảm ơn xong, Lương Hồng Ngọc lại nhắc đến chuyện gặp mặt Lương Thanh Nhàn hôm qua, cô ta lo lắng nói:
"Bác sĩ Cố, hôm qua tôi nhìn thấy Thanh Nhàn, nhưng khi tôi chào hỏi với em ấy thì em ấy không để ý đến tôi. Anh nói xem, có phải em ấy tức giận không? Anh đã dỗ dành em ấy chưa? Mấy đồ ăn vặt anh cho tôi tôi vẫn chưa ăn hết, hay là anh lấy lại đi, anh cầm đi mà dỗ cô ấy?"
Cố Hạo Lâm nhớ đến những lời nói như d.a.o đ.â.m vào lòng người mà hôm qua Ngu Thanh Nhàn nói, anh ta cười lạnh một tiếng: "Không cần cho cô ta, cô ta không xứng."
Cố Hạo Lâm dừng một chút rồi lại nói tiếp: "Hồng Ngọc, anh quay về sống ở kí túc xá rồi, nếu em có việc gì thì ra phía sau tìm anh nhé."
Khi nghe thấy lời này, Lương Hồng Ngọc vô cùng bất ngờ, suýt chút nữa cô ta đã không giữ được biểu cảm trên mặt.
Vậy mà Cố Hạo Lâm lại quay về sống ở trạm y tế? Anh ta có bệnh à?
Gia đình Lương Thanh Nhàn cung cấp cho anh ta ăn ngon uống tốt, anh ta còn gì mà không hài lòng nữa chứ?
Hơn nữa, nếu anh ta về kí túc xá sống, sao cô ta có thể kiếm được giá trị đau khổ của Ngu Thanh Nhàn nữa, sao cô ta còn đi lên đỉnh nhân sinh được nữa hả?
Thấy Lương Hồng Ngọc không nói lời nào, Cố Hạo Lâm dịu dàng hỏi: "Em sao thế?"
Lương Hồng Ngọc tỉnh táo lại, lắc đầu nói: "Không sao, không sao."
Dừng một lát, Lương Hồng Ngọc lại nói: "Bác sĩ Cố, tính cách của Thanh Nhàn rất tốt, nhưng phụ nữ ấy mà, luôn luôn có vài ngày tâm trạng không tốt, anh cứ cẩn thận dỗ dành một chút là được rồi, không cần quậy đến nỗi tách ra ở riêng như thế."
Nói đến đây, Lương Hồng Ngọc nhìn Cố Hạo Lâm bằng ánh mắt oán giận, vẻ mặt cô ta đầy bất mãn:
"Bác sĩ Cố, anh đúng là không có chút trách nhiệm nào hết, anh cứ thế mà dọn ra ngoài, để cho dân làng nhìn Thanh Nhàn thế nào đây hả? Anh làm thế thật sự không thích hợp đâu. Anh và Thanh Nhàn là vợ chồng, có cái gì mà không thể cẩn thận nói với nhau cơ chứ?"