"Tên súc sinh kia suốt ngày chỉ biết nghe lời mẹ anh ta thôi, mẹ anh ta nói cứt ngon anh ta cũng sẽ nếm thử hai miếng ấy chứ. Na Na mới bao nhiêu tuổi cơ chứ, chỉ vì muốn ăn chút đồ ăn ngon nên bị bà nội con bé mắng một trận, con nghe không nổi nên trả treo hai câu, bị bà già kia khuyến khích con trai đánh cho một trận."
"Cha mẹ, cuộc sống như thế không sống tiếp được nữa. Chu Vĩnh Tân có thể đánh con lần thứ nhất, về sau sẽ còn có lần thứ hai, với sự tàn bạo ác độc của anh ta, sớm muộn gì con cũng sẽ bị anh ta đánh c.h.ế.t thôi."
Chị cả của nguyên thân là Lương Thanh Cúc, trước khi nguyên thân vẫn chưa bị Lương Hồng Ngọc trói buộc, cuộc sống của chị ấy cũng không tệ lắm.
Tuy rằng Chu Vĩnh Tân có chút mềm tai, còn có chút bệnh vặt, nhưng chị ấy vẫn có thể chịu được.
Tuy rằng thi thoảng mẹ chồng chị ấy sẽ mắng một hai câu, còn có tính trọng nam khinh nữ, nhưng nhân phẩm cũng không có vấn đề gì.
Nếu không Lương Đức Lợi cũng sẽ không đồng ý gả Lương Thanh Cúc qua đó.
Nhưng từ khi nguyên thân bị trói buộc đến nay, không chỉ có cuộc sống của cô ấy càng ngày càng tồi tệ, mà vận may của những người thân nhất của cô ấy cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Mà nguyên nhân phát sinh của tất cả những chuyện này, đều do hệ thống vận may kia muốn hấp thụ giá trị đau khổ của nguyên thân.
Chồng của Lương Thanh Cúc được Lương Đức Lợi tỉ mỉ lựa chọn.
Trước khi Lương Thanh Cúc kết hôn, trong huyện sửa lại đường xá, mỗi nhà trong làng đều phải có một người đi sửa đường.
Lương Đức Lợi đại diện nhà họ Lương đi.
Còn nhà họ Chu thì cử Chu Vĩnh Tân đi.
Tính tình của Chu Vĩnh Tân thẳng thắn, hàm hậu, những người sửa đường cùng anh ta không có ai không khen ngợi anh ta cả, Lương Đức Lợi cũng vô cùng thích anh ta.
Một lần, khi Lương Đức Lợi đi đến công trường đưa quần áo cho Lương Đức Lợi, Chu Vĩnh Tân nhìn trúng Lương Thanh Cúc.
Khi đó anh ta đã vô cùng thân thiết với Lương Đức Lợi rồi, bên bóng gió hỏi thăm về chuyện của Lương Thanh Cúc.
Sau khi Lương Đức Lợi khảo sát anh ta nửa năm thì đồng ý cho hai nhà gặp mặt.
Từ khi Lương Thanh Cúc kết hôn đến nay đã được ba năm rồi, con gái lớn của Lương Thanh Cúc cũng đã được hai tuổi rồi, Chu Vĩnh Tân vẫn luôn đối xử tốt với Lương Thanh Cúc, đối với người cha vợ là ông cũng vô cùng tôn kính.
Đối với người con rể này, ngoài miệng thì Lương Đức Lợi không nói nhưng trong lòng lại vô cùng hài lòng.
Nhưng mà bây giờ ông nghe được chuyện gì thế này? Tên khốn nạn này, vì nghe theo sự khuyến khích của mẹ anh ta mà dám đánh con gái của ông.
Lương Đức Lợi không thể chịu được nỗi ấm ức này, cũng không muốn chịu nỗi ấm ức này.
Nhà ông có năm đứa con gái, cô cả và cô ba đã kết hôn, cô tư hai năm nữa cũng đến tuổi bàn chuyện cưới gả rồi, không thể để loại chuyện này bắt đầu, nếu không mọi người đều nghĩ con gái của Lương Đức Lợi ông dễ bắt nặt lắm.
"Cô ba, con đến nhà bác Lâm của con, gọi hết anh em họ đến đây, chúng ta đến Tiểu Luân Truân."
"Dạ." So với quan hệ giữa Lương Đức Lợi và anh trai ruột Lương Đức Thắng, quan hệ giữa Lương Đức Lợi và bác trai cả họ của cô - Lương Đức Lâm tốt hơn rất nhiều, hai người họ có thể nói là sống c.h.ế.t có nhau.