Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 632

Lông mày bà Chu dựng ngược lên, nụ cười trên mặt đã không duy trì được nữa:

"Bà thông gia, đó chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Tiểu Ngọc mới bao tuổi cơ chứ, sao chúng tôi có thể để con bé làm việc được? Không phải tôi đang quét rác ở trong phòng đấy ư, bát ăn cơm từ sáng vẫn còn chưa kịp rửa, nên tôi vẫn để trong sân.”

“Chắc thấy tôi không có ở đó nên con bé lấy bát nghịch thôi, nếu mọi người không đến thì tôi vẫn chưa phát hiện ra đâu."

Bà Chu bịa chuyện, cái chuyện mà sai bảo đứa bé chưa được hai tuổi làm việc này, dù có thế nào bà ta cũng không thể nhận.

Nếu bà ta nhận rồi, không đến nửa ngày thì chuyện bà ta ngược đãi trẻ con sẽ bị truyền khắp làng chưa được hai ngày thì mười dặm tám thôn quanh đây cũng đều biết cả.

Bà Chu vẫn còn một đứa con trai mới mười sáu tuổi vẫn chưa kết hôn, nếu có những lời đồn đãi này, còn nhà ai dám gả con gái đến nhà bà ta nữa?

Bà Chu đang bận phản bác chuyện này, nên bà ta cũng không phản đối chuyện Tần Sơn Hoa dạy con gái đánh trả.

Cái chuyện đánh người này, đúng là Chu Vĩnh Tân nhà bà ta không chiếm lý, nhưng bà Chu cũng không cho rằng đó là chuyện lớn gì.

Răng nanh nhiều khi còn cắn vào miệng cơ mà, vợ chồng sống với nhau sao thiếu được vài lần đánh nhau?

Không phải vợ chồng đều là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa ư? Có phải chuyện lớn gì đâu?

Thế nên, bà ta cũng không đặt những lời mà nhà họ Lương nói vào lòng, cái chuyện mà nhà mẹ đẻ đến làm chỗ dựa cho con gái bị bắt nạt ở nhà chồng này vẫn thường xuyên xảy ra, cùng lắm thì con rể bị dạy dỗ một chút, cam đoan một hai câu thôi rồi chuyện này sẽ kết thúc.

Đến khi nhà mẹ đẻ đi rồi, không phải nên làm gì thì vẫn làm cái đó ư?

Nếu nghe lời thì liệu có bị đánh không?

Người nhà họ Lương cũng đâu phải đồ ngốc, mấy lời bà Lương nói ra thì cũng chỉ có mỗi bà ta tin thôi.

Khi họ vừa tiến vào sân, bà Chu đang ngồi trong phòng nói cái gì ấy nhỉ?

Bà ta bảo Tiểu Ngọc rửa nhanh lên, nếu không rửa sạch thì đừng ăn cơm nữa, đồ lỗ vốn thì không nên chiều chuộng làm gì.

"Những lời mà thím nói thì cũng chỉ có thím tin được thôi." Ngu Thanh Nhàn đứng cạnh, nói bằng giọng điệu dịu dàng.

Ngu Thanh Nhàn vừa lên tiếng, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người cô, Ngu Thanh Nhàn thản nhiên đối mặt.

Cô đi đến đống củi góc tường nhà họ Chu, rút ra một thanh củi gỗ lớn bằng cổ tay nhét vào tay của Lương Thanh Cúc, sau đó bế Tiểu Ngọc vào lòng.

"Chị, đánh trả đi. Cha mẹ chúng ta nuôi chị lớn bằng từng này cũng không dễ dàng gì, họ nuôi lớn chị không phải chị làm người ở cho nhà người khác."

Lương Thanh Cúc nhìn thấy thanh củi gỗ mà Ngu Thanh Nhàn nhét vào tay mình, nhớ đến cuộc sống khi ở nhà mẹ đẻ.

Khi đó trong nhà vẫn chưa ở riêng, bà nội chị ấy lại thiên vị cả nhà bác cả, mấy chuyện tay chân trong nhà đều do mấy chị em chị ấy đi làm.

Tính cách của bà nội chị ấy không tốt, khi vừa tức giận là sẽ trút hết lên người mấy chị em chị ấy, bác gái Lý Tiểu Hương cũng như thế.

Bình Luận (0)
Comment