Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 634

Bà Chu là dạng người gì, những người ở Hạ Lý Truân này đều biết, càng biết rõ thì họ càng cảm thấy đứa con dâu Lương Thanh Cúc này hiếm có.

Bà Chu rất quá đáng.

Ngoài ra, mọi người còn đang thảo luận diễn biến tiếp theo của chuyện này, có vài người cảm thấy nhà họ Lương sẽ làm chỗ dựa cho Lương Thanh Cúc, cũng có vài người phản đối, nói dù sao bây giờ cả nhà Lương Thanh Cúc đều là con gái.

Bây giờ nhà họ Lương kéo nhiều người đến đây như thế, mọi người cũng không tiếp tục thảo luận nữa mà đến hóng chuyện cho nhanh.

Sau khi thu hoạch vụ thu xong thì không còn chuyện gì nữa, mọi người ngồi nhà cũng mốc meo lên rồi.

Mấy loại chuyện như vợ đánh chồng dưới sự khuyến khích của em gái ruột rất hiếm thấy, mọi người vẫn chưa từng thấy có nhà nào như thế đâu.

Cũng không thể bỏ lỡ được.

"Thanh Cúc, Thanh Cúc, có chuyện gì thì từ từ nói, có chuyện gì thì từ từ nói."

Ánh mắt Chu Vĩnh Tân lướt qua mấy người cha vợ, rồi anh em họ nhà vợ và cả mấy người đến xem náo nhiệt nữa, cuối cùng anh ta mới hướng ánh mắt cầu xin về phía Lương Thanh Cúc.

Lương Thanh Cúc tốt như thế, tính cách lại dịu dàng, sáng nay anh ta bị quỷ thần mê hoặc nên mới đánh cô.

Đây là anh ta sai, sau khi Lương Thanh Cúc đi rôi, anh ta nằm trên giường cũng cảm thấy vô cùng hối hận.

Nhưng họ là vợ chồng mà, anh ta lại là đàn ông, nếu có gì muốn nói chị ấy cứ nhún nhường mà nói với anh ta, chứ sao lại đánh anh ta trước sự chứng kiến của công chúng thế này cơ chứ?

Chị ấy làm thế này, sau này mặt mũi anh ta biết cất vào đâu bây giờ?

Sau này ra ngoài, mọi người nhìn anh ta thế nào?

Lương Thanh Cúc nhìn Chu Vĩnh Tân một lúc lâu, ngay khi Chu Vĩnh Tân cảm thấy lời nói của mình có tác dụng thì chị ấy vung một gậy ra, đánh vào bụng của Lương Vĩnh Tân:

"Từ từ nói á? Sáng nay, khi anh đánh tôi, tôi cũng nói với anh như thế mà. Khi đó sao anh không từ từ nói với tôi?"

Bụng Chu Vĩnh Tân ăn đau, trong đầu Lương Thanh Cúc hiện lên cảnh tượng sáng nay, Chu Vĩnh Tân vừa nghe mẹ anh ta nói xong đã xuống kháng đá vào bụng chị ấy một cái:

"Anh cũng biết đau à? Bây giờ mới chỉ có một gậy thôi mà Chu Vĩnh Tân, sáng nay khi anh tung cú đá vào bụng tôi ấy, cái cảm giác đau khi đó còn đau hơn bây giờ rất nhiều. Sức của tôi yếu, một gậy này sao có thể so với một cước của anh được?"

Sáng sớm khi bị đánh, không phải Lương Thanh Cúc không phản kháng, nhưng sự phản kháng của chị ấy chỉ đổi lấy những đòn hiểm hơn của Chu Vĩnh Tân.

Bà Chu đứng bên cạnh nói:

"Vĩnh Tân dùng nhiều sức chút đi con, đánh nó sau này nó mới không dám gây sự nữa. Nó còn dám đánh trả cơ à? Đánh vào mặt nó ấy. Vĩnh Tân này, sáng sớm con chưa ăn cơm à? Một người phụ nữ có sức lực nhỏ như thế mà con không đánh được à?"

Lương Thanh Cúc lại vung thêm một gậy nữa ra, đánh vào tay của Chu Vĩnh Tân:

"Chu Vĩnh Tân, Lương Thanh Cúc tôi gả đến nhà họ Chu các người, tự nhận chưa từng làm ra chuyện gì khiến nhà họ Chu các người thất vọng cả. Từ ngày tôi gả sang đây, ăn uống giặt giũ chuyện gì cũng không để mẹ anh phải nhúng tay. Sau khi sinh Tiểu Ngọc xong, vừa xuất viện tôi đã phải đi làm việc, không chậm mất một ngày nào. Nhưng anh và mẹ anh lại đối xử với tôi thế nào hả?"

Bình Luận (0)
Comment