Ngu Thanh Nhàn lanh tay lẹ mắt gắp đùi gà đặt vào trong bát của Tiểu Ngọc, cái còn lại thì gắp vào bát của Tiểu Ngũ, chúng vẫn là trẻ con, cho dù ăn đùi gà thì cũng không ai có ý kiến gì cả.
Ngu Thanh Nhàn cũng không quên Tiểu Tứ, cô gắp cho Tiểu Tứ hai cái cánh.
Tiểu Tứ còn đang loay hoay với miếng thịt gà, bỗng nhiên nhìn thấy trong bát nhiều hơn hai miếng thịt thì hai mắt sáng rực lên, nhìn Ngu Thanh Nhàn nở cụ cười ngọt ngào.
Ngu Thanh Nhàn sờ sờ đầu của con bé: "Ăn đi."
Tiếu Tứ gật đầu, ăn nhanh hơn.
Cơm no rượu say rồi, Lương Đức Lâm dẫn theo mấy thằng con trai về nhà, ba mẹ con Ngu Thanh Nhàn dọn dẹp nhà cửa lại cho sạch sẽ.
Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ thì dẫn theo Tiểu Ngọc về phòng hai đứa nó làm bài tập về nhà.
Sau khi ba mẹ con thu dọn xong thì trời cũng tối đen rồi. Ở vùng đất hoang phương Bắc, hễ cứ đến mùa đông là trời tối rất nhanh.
Tần Sơn Hoa lấy một xấy giấy vàng từ trong tủ ra, gọi hai người Ngu Thanh Nhàn và Lương Thanh Cúc đang ngồi trong phòng nói chuyện phiếm lại bảo.
"Các con mặc ấm chút đi, đi ra miếu với mẹ." Miếu mà Tần Sơn Hoa nói chính là cửa thôn của Nhị Lý Truân. Hai bên đường vào thôn có hai ngọn núi nhỏ, trông giống như cổng lớn của thôn, người trong thôn đều quen gọi chỗ đó là miếu.
"Đi làm gì ạ?" Ngu Thanh Nhàn vào phòng khoác thêm một chiếc áo bông, Lương Thanh Cúc cũng mặc thêm một chiếc áo khoác bông cũ đã xác bạc, Tần Sơn Hoa vừa nhìn thấy thì lườm chị ấy một cái.
"Sao lại mặc cái này? Cái áo khoác mẹ may cho con trước khi kết hôn đâu?"
Lương Thanh Cúc hiểu rõ tính nết của mẹ mình, vội vàng nói: "Con vẫn để trong tủ."
Tần Sơn Hoa vừa lòng. Bà sinh năm đứa con gái, nhưng tính cách cô cả này từ bé đã mềm mại như cọng mì rồi.
Sau khi lập gia đình thì vẫn như thế, nếu chị ấy có thể kiên cường một chút thôi, thì hai mẹ con Chu Vĩnh Tân cũng không dám bắt nạt chị ấy như thế.
Mẹ con ba người đi đến miếu, Lương Thanh Cúc kéo kéo quần áo trên người: "Mẹ, chúng ta đi làm gì thế?"
Miếu cách nhà họ một khoảng khá xa, lúc này hai bên đường xung quanh đã không còn nhà ai nữa, Tần Hoa Sơn mới đè thấp giọng nói.
"Mẹ cảm thấy gần đây nhà chúng ta như bị ám ấy. Các con cũng biết mẹ với cha con là dạng người gì rồi đấy, mẹ và cha con vẫn luôn cố gắng xử sự công bằng với mấy chị em các con, nhưng một tháng gần đây cha và mẹ như kiểu bị điên rồi ấy, đối xử với một người ngoài còn tốt hơn chị em bọn con nữa."
Tần Sơn Hoa nhớ lại hành vi trong một tháng nay của mình, cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
"Cha con còn tệ hơn cơ, từ khi các con sinh ra đến nay, dân làng vẫn luôn thảo luận nhà chúng ta bị tuyệt hậu, rồi thì khinh thường nhà chúng ta. Nhưng cha các con cũng đâu có để chuyện đó trong lòng đâu, nhưng mà một tháng gần đây ông ấy cứ như bị ma làm ấy, cả ngày đi ra ngoài, cứ gặp chỗ đông người là xúm vào khoe Cố Hạo Lâm. Còn nói gì mà Cố Hạo Lâm cho cha con mặt mũi."