Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 65

Nhưng anh ta đã tìm đến nơi này, trong lòng Lục Mộc Tâm vẫn sinh ra một chút hy vọng xa vời.

Giang Bảo Quốc tới tìm cô bé và Lục Thủy Tâm sao? Trái tim Lục Mộc Tâm đập lên thình thịch.

Lục Thủy Tâm "hừ" một tiếng:

"Em không thèm nhận đó là cha em."

Cô bé nhìn thoáng qua sắc mặt chị mình, đứng dậy đi ra ngoài.

Tiếng đập cửa không biết đã ngừng từ lúc nào, Lục Thủy Tâm lại đi vào chái phòng.

"Mẹ ơi, mẹ nói xem, Giang Bảo Quốc đến đây làm gì?"

Ngu Thanh Nhàn đang dùng cái xẻng lớn để đảo nguyên liệu trong vại, nghe con gái hỏi thì đáp lại:

"Mặc kệ anh ta tới làm cái gì, dù sao cũng không phải là nhớ các con."

Lục Thủy Tâm gật đầu:

"Con cũng nghĩ như vậy, nhưng hình như chị con không nghĩ như vậy."

Lục Thủy Tâm bực bội muốn chết.

Cô bé không rõ, loại Trần Thế Mỹ như Giang Bảo Quốc này có cái gì để mà lưu luyến?

Bao nhiêu năm qua, ông ta có công nuôi dưỡng mình và chị gái sao? Không có!

Ngược lại còn khiến mẹ mình khổ sở vất vả nuôi cả một gia đình lớn, khó khăn lắm ông ta mới quay lại, hóa ra ông ta đã có tình mới, hơn nữa còn chẳng đối xử tốt với hai chị em mình chút nào!

Ba mẹ con ở Nông Trường ba ngày, ông ta chả thèm nói chuyện vài câu với hai chị em mình!

"Chị con nhẹ dạ, kệ con bé, nó sẽ nghĩ thông suốt thôi."

Lục Thủy Tâm bĩu môi, lầm bầm:

"Hi vọng là vậy."

Bữa cơm hôm nay vô cùng yên ắng.

Lúc ba mẹ con đang ăn cơm thì bà Lục sang.

"Thanh Nhàn à, hôm nay người tới đập cửa nhà cháu là ai vậy? Thím đi ra chỉ thấy bóng lưng người ta."

"Cha của hai chị em Lục Mộc Tâm, không biết làm sao lại tìm đến đây."

Ăn cơm xong, hai chị em Lục Mộc Tâm ra ngoài chơi.

Ở trong thôn hai tháng, Ngu Thanh Nhàn không qua lại nhiều với người trong thôn, nhưng hai chị em lại quen biết khá nhiều bạn nhỏ, lúc không đi học sẽ theo bọn trẻ con chạy khắp núi, hôm thì mang về một đống củi, hôm thì hái mớ rau dại về.

Bà Lục nhướng mày, phát hiện chuyện này không hề đơn giản:

"Anh ta tới tìm các cháu làm gì?"

Gần đây Ngu Thanh Nhàn đang học may quần áo, cô thực sự không có năng khiếu về môn này, học gần một tuần rồi mà không may nổi một bộ quần áo.

"Ngoại trừ bảo cháu và hai chị em Lục Mộc Tâm đến chăm sóc mẹ anh ta ra thì còn có thể làm gì chứ?"

Ngu Thanh Nhàn phàn nàn với bà Lục:

"Mẹ già nhà anh ta không dễ hầu hạ, còn tác oai tác quái hơn cả thím ba Lý. Vợ mới của anh ta hầu hạ được sao? Hầu hạ không tốt chẳng phải lại nhớ tới ba mẹ con chúng cháu?"

Bà Lục vỗ đùi một cái:

"Thím đã nói mà, Trần Thế Mỹ quay đầu chắc chắn là không yên tâm, Thanh Nhàn này, cháu cũng không được mềm lòng đâu đấy."

Bà Giang là loại người gì, bà Lục đã nghe được từ miệng hai chị em Lục Mộc Tâm.

Bà không sợ gì cả, chỉ sợ Ngu Thanh Nhàn nhẹ dạ đón bà lão kia về.

Ngu Thanh Nhàn cho bà Lục một ánh mắt trấn an:

"Cháu không có hứng thú mời một vị tổ tông về nhà để hầu hạ, cũng không chê mình sống quá tốt. Nếu bà già đó tới, chẳng phải anh ta cũng tới sao? Nhìn thấy mẹ con nhà họ, cháu cảm thấy sống ít đi bao nhiêu năm."

Bình Luận (0)
Comment