Tạ Uẩn vuốt ve mái tóc dài của Ngu Thanh Nhàn, kể cho cô nghe về thân phận của mình trong kiếp này.
Kiếp này anh sinh ra trong một gia đình phần tử trí thức, cha anh từng học ngành kiến
trúc ở nước ngoài, sau khi trở về quê hương, ông ấy được mời đến Đại học Yến Kinh làm giáo sư kiến trúc.
Mẹ anh là con dâu kiểu cũ được mai mối cho cha anh, chưa từng được đi học, tuân theo lối giáo dục kiểu cũ, cái bà học chính là Tứ thư cho phụ nữ và phải bó chân.
“Là một phần tử trí thức trong thời đại mới, cha anh kiên quyết phản đối hôn nhân sắp đặt, tuy nhiên ván đã đóng thuyền, ông cũng rất có trách nhiệm, không tìm vợ kiểu mới ở bên ngoài như những người bạn cùng du học về.”
"Ông ấy tuy không có tình cảm với mẹ anh, nhưng vẫn luôn kính trọng bà. Năm ngoái cha anh qua đời, mẹ anh không chịu nổi đả kích này, nên đã cùng người thím luôn chăm sóc bọn anh trong nhà về nông thôn. Đúng lúc năm nay anh tốt nghiệp đại học, lập tức chủ động đăng ký đến đây, hiện giờ đang trộn lẫn trong đội khảo sát."
"Đến đây sẽ rất khó trở về, anh không dẫn mẹ qua đây sống sao?" - Ngu Thanh Nhàn hỏi.
Tạ Uẩn nói: "Bà ấy là người phương Nam, sinh ra ở vùng sông nước Giang Nam, vì cha của anh, nên bà ấy mới đến phương Bắc sinh sống, nhưng bà ấy vẫn luôn không quen. Nơi này so với Yến Kinh còn lạnh hơn, chắc chắn bà ấy sẽ không đến."
Tâm tình của Tạ Uẩn hơi sa sút.
Anh còn nhớ rõ lúc mới bắt đầu đến vùng phương Bắc hoang dã, anh có chạy về thăm mẹ anh một chuyến, mẹ anh nói rằng cha anh thường nói nam tử hán đại trượng phu nên có ích cho tổ quốc, để anh chú tâm xây dựng vùng phương Bắc hoang dã, còn cho anh một ít tài sản nữ trang trong nhà, nói những thứ đó đều là sính lễ của bà cho con dâu tương lai.
Nếu gặp người mình thích, thì tặng những món đồ trang sức kia cho người đó.
“Anh hoài nghi bà ấy sống không được bao lâu.” - Tạ Uẩn nhớ tới người phụ nữ dịu dàng ấm áp trong ký ức, giọng điệu giảm dần.
“Cha anh không yêu bà, nhưng anh biết bà rất yêu cha anh, khi cha anh đi, bà liền trở về nơi khi hai người vừa mới kết hôn, dì Tần nói cho anh biết, đâu là hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời của mẹ anh.”
Đây chính là bi kịch do thời thế tạo ra, là hậu quả của sự va chạm giữa thời đại mới và thời đại cũ.
Như chính Tạ Uẩn đã nói, cha anh không yêu mẹ anh, nhưng có thể luôn đối với bà đầy đủ kính trọng. Điều này so với nhiều người ly hôn vợ kiểu cũ để theo đuổi cuộc sống mới đã tốt hơn muôn phần.
“Không sao, chúng ta có thể đi thăm bà ấy.” - Ngu Thanh Nhàn nói.
Tạ Uẩn gật đầu.
Đêm đã khuya, trăng cũng từ đỉnh đầu chầm chậm lặn xuống, gà cũng sắp gáy.
Tạ Uẩn đưa Ngu Thanh Nhàn đến trước cửa nhà cô, sửa sang lại cổ áo cho cô và hôn lên môi cô một cái: "Trở về đi, hai ngày nữa bọn anh lại đến nhà em thăm hỏi."
Ngu Thanh Nhàn đẩy cửa bước vào sân, khi cô đi đến cửa phòng, quay đầu lại, Tạ Uẩn vẫn đứng đó.
Trong đêm tối không thể nhìn rõ mặt anh, nhưng có thể thấy rõ đường nét dáng người anh.