Thẩm An Quốc đột nhiên về nhà khiến cho Hoàng Thúy Trúc và Thẩm Thịnh Vương hoảng sợ, sau khi biết từ này về sau con trai mình chuyển nghề, mặt mũi hai người đều choáng váng.
Hoàng Thúy Trúc không ngồi yên được nữa: "Vì sao chứ? Không phải trước đây con nói sẽ làm bộ đội cả đời ư?"
Có một số việc không giấu được, Thẩm An Trúc cũng không muốn giấu:
"Bác sĩ Cố kia phản quốc, Lương Hồng Ngọc là người thân thiết nhất với anh ta, bởi vì giúp đỡ anh ta làm giả sổ sách nên bị bắt đi rồi, gán cho tội danh đồng lõa thông đồng với địch. Con là vị hôn phu của cô ta, tuy rằng đã chứng minh không có liên quan, nhưng không thể ở lại bộ đội được nữa."
Hoàng Thúy Trúc cảm thấy đầu óc mình ong ong lên.
Chuyện đắc ý nhất đời này của Hoàng Thúy Trúc là gì? Chính là bà ta nuôi được một đứa con trai có tiền đồ.
Năm ngoái, những đồng đội đã chuyển nghề của con trai bà ta đến nhà bà ta ăn cơm, đại đội trưởng của họ cũng đến đây.
Khi đó đại đội trưởng đã nói, con trai bà ta rất tốt, nếu có cơ hội thăng chức nhất định sẽ ưu tiên cho anh ta.
Vì thế hơn nửa năm nay, con trai bà ra ngoài liều mạng làm việc, cho dù thời tiết đóng băng cũng chưa nghỉ ngơi.
Lần trước khi về nhà, chân tay của anh ta đều bị nứt toán cả ra, có người làm mẹ nào thấy thế mà không đau lòng cơ chứ?
Nhưng mà con trai bà nói thế nào ấy nhỉ? Nó nói mọi người đều làm như thế cả, nếu anh ta buông lỏng một chút tôi, cơ hội thăng chức sẽ không đến lượt anh ta.
Con trai có lòng cầu tiền như thế, ngoại trừ cỗ vũ cho con, Hoàng Thúy Trúc còn có thể làm gì nữa đây?
Nhưng bây giờ thì sao, chỉ bởi vì đứa con gái Lương Hồng Ngọc không biết xấu hổ kia, con trai của bà ta bị ép xuất ngũ!
Nhìn vẻ mặt tiều tụy của con trai, trong lòng Hoàng Thúy Trúc như bị chặn bởi một tảng đá, không trút ra thì bà ta sẽ vô cùng khó chịu.
"Thẩm Thịnh Vượng, ông đi ra đây cho tôi." Hoàng Thúy Trúc gọi Thẩm Thịnh Vượng - người đang ngồi trên kháng mắt to trừng mắt nhỏ với con trai bà ta ra ngoài.
Thẩm Thịnh Vượng là người không có chủ kiến, cả đời đều nghe lời vợ, bây giờ nghe thấy vợ gọi, ông ta đứng lên đi ra ngoài.
Hoàng Thúy Trúc đang chống nạnh đứng trong sân, bà ta nổi giận đùng đùng nói với Thẩm Thịnh Vượng:
"Tôi nuốt không trôi cục tức này, ông nhanh đi gọi anh cả ông và An Định, An Lương đến đây, chúng ta phải đi đến nhà Lương Hồng Ngọc."
Thẩm Thịnh Vượng nhanh chân ra ngoài đi gọi người.
Thẩm Thịnh Vượng là một người trung thực, nhưng ông ta cũng không phải mặc người ta nắn bóp, tiền đồ tốt đẹp của con trai ông ta bị Lương Hồng Ngọc cắt đứt, Thẩm Thịnh Vượng cũng vô cùng tức giận.
Khi đến nhà anh cả, ông ta kể lại chuyện của Thẩm An Quốc, cả nhà bác cả cũng vô cùng tức giận, sau nghe khoác quần áo vài thì lập tức xông đến nhà Lương Hồng Ngọc.
Thẩm An Quốc nghe được hết những động tĩnh của họ, nhưng anh ta chỉ nằm bẹp trên giường, nhìn lên trần nhà một cách ngơ ngác.
Anh ta không đi cản họ lại, cũng không muốn đi.
Lương Đức Thắng đi đi lại nhà trong nhà mình giống như kiến bò trên chảo nóng, hai đứa con trai của ông ta đều tự nhốt mình trong phòng không thèm ló đầu ra ngoài.