Bao nhiêu năm rồi, vẫn chỉ có duy nhất một người là anh ta thôi.
Bây giờ anh ta thế mà lại bị cho xuất ngũ rồi á? Tâm hồn tám chuyện của mọi người bùng nổ. Hoàng Thúy Trúc cũng không có ý định che giấu cho Lương Hồng Ngọc.
Bà hỏi con trai rồi, chuyện này đã được quan lớn kết luận, cho dù bà nói ra ngoài cũng không sao.
Mọi người vừa nghe thấy Lương Hồng Ngọc có quan hệ với đặc vụ do phần tử địch phái đến thì lập tức vỡ òa, bắt đầu châu đầu ghé tai thảo luận.
Lương Đức Thắng ngã ngồi xuống đất.
Thân làm thôn trưởng, mỗi tuần Lương Đức Thắng phải đến thị trấn họp ít nhất một lần, nên ông ta hiểu rõ hơn ai hết kết cục của người những bị gán cho tội danh đặc vụ cho phần tử địch phái đến.
Giờ phút này, Lương Đức Thắng cũng hận Lương Hồng Ngọc thấu xương.
Ông ta mạnh mẽ đứng dậy, tát cho Lý Tiểu Hương đang khóc rống một cái: "Đều tại bà, đều tại bà, nếu không phải bà đẻ ra súc sinh này, cũng sẽ không có nhiều chuyển rắc rối như hôm nay."
Lý Tiểu Hương bị một cái tát của Lương Đức Thắng làm cho mơ màng.
Bà ta và Lương Đức Thắng kết hôn nhiều năm như thế, Lương Đức Thắng chưa bao giờ động vào một ngón tay của bà ta. Bà ta cũng đâu phải dạng ăn không, bà ta đứng lên đánh trả.
"Lương Đức Thắng, con mẹ nó ông có tật xấu gì thế hả? Một mình tôi có thể sinh ra Lương Hồng Ngọc ư? Đó không phải dòng giống nhà ông à? Mầm móng nhà ông không tốt ông lại trách tôi? Thiên hạ này nào có chuyện tốt như thế hả? Ông dám đánh tôi, tôi được nuôi lớn bằng ngần này là để ông đánh hả? Tôi liều mạng với ông."
Cả hai lao vào đánh nhau. Lý Tiểu Hương càng đánh càng hăng, cái dáng vẻ không thiết sống kia của bà ta dọa cho Lương Đức Thắng sợ hãi. Chính giây phút sợ hãi đó, Lương Đức Thắng bị Lý Tiểu Hương đè đánh một trận.
Những nghẹn khuất trong khoảng thời gian này của Lý Tiểu Hương cũng không ít hơn Lương Đức Thắng bao nhiêu, ánh mắt bà ta bốc lên lửa giận:
"Lúc trước bà đây đã nói rồi, không thể đối xử tốt với con nhóc lỗ vốn kia như thế được, cho ăn cho mặc không để cho lạnh chết, đói c.h.ế.t là được rồi. Nhưng ông bảo sao hả? Ông bảo cô ta có số may mắn, nếu ông không cho cô ta đi học, cô ta có thể gây ra chuyện này ư?"
"Khi cô ta vừa tròn mười sáu tuổi tôi cũng đã nói rồi, tìm một nhà rồi gả cô ta đi thôi. Ông nói thế nào hả? Ông bảo tôi tóc dài mà kiến thức ngắn, không biết cái rắm gì cả. Đúng, tôi tóc dài, kiến thức ngắn, nên tôi không thể ngờ rằng cô ta lại thông đồng với địch phản quốc đâu."
"Đồ đàn bà chanh chua kia, tôi muốn ly hôn với bà." Lương Đức Thắng vừa che mặt vừa mắng Lý Tiểu Hương.
Lý Tiểu Hương vốn cũng không muốn ly hôn, nhưng thái độ của chồng và con trai trong khoảng thời gian này khiến bà ta cảm thấy lạnh lòng.
Nhất là hai đứa con trai kia, sau khi Lương Hồng Ngọc bị bắt, chúng chỉ tiếc không thể phân rõ giới hạn với bà luôn thôi.
Cái dáng vẻ tránh không kịp kia khiến cho Lý Tiểu Hương - người vốn hy vọng sau này họ sẽ dưỡng lão cho bà ta - cảm thấy lạnh lòng.
Còn Lương Đức Thắng nữa. Nhiều năm qua, Lương Đức Thắng vẫn luôn được người trong thôn đánh giá tốt. Ở trước mặt người ngoài, ông ta luôn bày ra dáng vẻ hiền hậu, thành thật, nhưng có ai biết bản chất thật của ông ta lại vừa keo kiệt vừa ích kỷ đâu cơ chứ?