Trong đống quà cảm ơn của Tạ Uẩn có một con gà mái, Tần Sơn Hoa không phải người thích chiếm hời của người khác, bà thịt gà cho vào hầm, thả thêm vài câu nấm mà bà hái được trên núi hồi mùa thu.
Lại xào thêm vài đĩa thức ăn nữa, Lương Đức Lợi cũng lấy rượu của ông ra. Bữa cơm này, cả khách và chủ đều vui vẻ, đến tận khi lên đèn mới dừng lại.
Bốn người đàn ông đều uống hơi nhiều rượu, nên không thể đi về được, họ đều thống nhất ngủ lại với Lương Đức Lợi, kháng ở phương bắc đủ lớn, bốn người đàn ông nằm mà vẫn còn rộng rãi.
Kháng được đốt nóng hầm hập, trong bốn người đàn ông thì có hai người vừa lên kháng đã ngáy khò khò rồi. Hôm sau khi thức dậy, bọng mắt của Tạ Bá Dung và Tạ Uẩn đều đen xì.
Sáng hôm sau, họ ăn cơm sáng xong mới rời đi, trước khi đi, họ còn chào Lương Đức Lợi và Tần Sơn Hoa là chú, thím.
Lương Đức Lợi rất thích mấy người trẻ tuổi này, cảm thấy những người này rất hợp gu ông, nên ông cũng đối xử với họ như con cháu trong nhà, trước khi đi còn cứ dặn họ mãi, nếu khi nào rảnh thì cứ đến chơi.
Tạ Bá Dung và Trương Minh Huy có đến thường xuyên hay không thì Tạ Uẩn không biết, dù sao thì chắc chắn anh sẽ đến thường xuyên.
Ba người đi rồi, Tần Sơn Hoa lại vào bếp bận việc, mấy người Ngu Thanh Nhàn ngồi trong vườn chơi. Tiểu Tứ ở lại bếp, dán sát vào tai Tần Sơn Hoa thì thầm.
"Mẹ, con phát hiện người có dáng vẻ tốt nhất trong ba người đến nhà chúng ta ăn cơm kia, thường hay nhìn lén chị ba của con."
Hôm qua ăn cơm Tiểu Tứ đã nhìn thấy rồi, tối đó con bé đã muốn nói cho Tần Sơn Hoa biết, nhưng mà con bé lại ngủ quên mất.
Sáng nay khi ăn sáng con bé lại quan sát thêm một chút, thấy những phát hiện ngày hôm qua của con bé cũng không phải ảo giác, Tạ Uẩn thật sự nhìn chị ba của con bé.
Người vừa đi thì Tiểu Tứ đã không chờ được nữa.
Tần Sơn Hoa ngẩn người: "Thật à? Con không nhìn lầm chứ?"
Tiểu Tứ vỗ vỗ bộ n.g.ự.c nhỏ của mình vang lên từng tiếng: "Con lừa mẹ làm gì."
Tiểu Tứ nói xong thì rời đi, để lại Tần Sơn Hoa tự suy xét trong phòng bếp.
Hôm qua Tạ Uẩn đã nói tình huống gia đình của anh rồi, cha mẹ đều mất cả, họ hàng thân thiết cũng chỉ có duy nhất gia đình của Tạ Bá Dung thôi, mà cả gia đình Tạ Bá Dung cũng mất hết rồi, chỉ còn mỗi một mình Tạ Bá Dung.
Hai người họ đến vùng đất hoang phương bắc này là muốn an cư lập nghiệp ở đây, không có ý định quay về nữa.
Hôm qua nhắc đến vấn đề này, Tạ Uẩn còn nói, nếu tình cảm tốt anh còn có thể ở rể, đối với chuyện con cái mang họ ai, cha mẹ anh cũng không quá cố chấp.
Làm gì có người phụ nữ nào không thích đàn ông dáng dấp đẹp trai, Tạ Uẩn có diện mạo đẹp trai, Tần Sơn Hoa vừa nhìn đã cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Bà thử tưởng tượng cảnh anh và cô bà nhà mình đứng chung một chỗ, đúng là xứng đôi vừa lứa.
Nhưng kết quả thế nào, Tần Sơn Hoa còn phải quan sát thêm đã.
Lúc trước bọn họ bị ngớ ngẩn mới gả cô ba nhà mình cho Cố Hạo Lâm, bây giờ họ phải cẩn thận hơn mới được, không thể phạm sai lần như lần trước nữa.