vật tư cho bộ đội thời chiến tranh, người sinh ra trong gia đình như thế này, sẽ không sợ bị đám tư bản chủ nghĩa kia đồng hóa.
"Về nhà em sẽ nói với cha mẹ một chút." Ngu Thanh Nhàn nói xong thì chuyển đề tài lên chuyện của Tạ Bá Dung và Lương Thanh Cúc, nói những lời mà Tạ Uẩn nói với cô hôm nay cho Lương Thanh Cúc nghe.
Sau khi nghe xong, Lương Thanh Cúc im lặng một lát, nói: "Vậy thì trùng hợp quá. Nhưng mà để phòng ngừa vạn nhất, chị vẫn phải chờ học xong rồi mới nói."
Lương Thanh Cúc có chủ ý của mình, Ngu Thanh Nhàn cũng không nhiều lời nữa.
Khi ăn cơm, Ngu Thanh Nhàn kể chuyện của mình và Tạ Uẩn, Tần Sơn Hoa nghe xong thì vô cùng vui mừng, Lương Đức Lợi cũng nói rất tốt. Chuyện này cứ qua một cách thản nhiên như thế.
Rất nhanh đã đến ba mươi tết, sáng sớm mọi người đã bận việc, Ngu Thanh Nhàn và Lương Đức Lợi dán câu đối, Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ dán chữ Phúc lên khắp các cửa sổ.
Lương Thanh Cúc và Tần Sơn Hoa thì bận việc trong phòng bếp. Đầu tiên họ làm đậu phụ, sau đó làm thịt viên chiên, khói bếp quanh quẩn chỗ nóc nhà từng sáng đến tận trưa.
Giữa trưa, Đỗ Tử Danh đến, anh ta còn mang theo một con ngỗng trắng lớn.
Con ngỗng này là Đỗ Tử Danh đặt ở chỗ anh em tốt từ vài tháng trước, vốn định khi làm lễ mừng năm mới sẽ thịt cho cả nhà nếm thử.
Bây giờ anh ta lại cảm thấy chị dâu của anh ta không xứng ăn ngỗng của anh ta, nuôi ở nhà không an toàn lắm, còn không bằng mang đến nhà cha mẹ vợ.
Ít nhất cả gia đình cha mẹ vợ đều chân thành, thịt ngỗng ra bọn họ còn có thể ăn nhiều thêm vài miếng thịt.
Khi vừa nhìn thấy ngỗng, hai mắt Tần Sơn Hoa đã sáng ngời, bà vốn không nỡ thịt, nhưng mà đây là đồ con rể mang đến nên Tần Sơn Hoa đành ôm tâm trạng luyến tiếc mà g.i.ế.c thịt.
Ngỗng hầm nồi sắt là một món ăn nổi tiếng ở vùng đông bắc, để khiến cho món này càng thêm thơm ngon hơn, Tần Sơn Hoa còn đốt bếp lò.
Sáu giờ chiều, trời đã tối đen rồi, mọi người ngồi vây quanh bàn bếp lò. Trong tiếng cười nói vui vẻ, bữa cơm tất niên bắt đầu.
Đêm ba mươi phải gác đêm, Đỗ Tử Danh lấy một bộ bài lơ khơ ra, mấy người Tần Sơn Hoa ngồi trong phòng thảo luận ầm ĩ.
Đến nửa đêm, cửa nhà Ngu Thanh Nhàn bị gõ vang, tiếng cười đùa trong phòng nhất thời im lặng.
"Ai đó?" Tần Sơn Hoa lên tiếng hỏi.
Lương Đức Lợi và Đỗ Tử Danh cũng xuống kháng đi giày, cầm áo khoác treo ở móc trên tường khoác lên người.
"Bác gái, là cháu, Xuân Sinh đây. Vợ cháu sắp sinh rồi, mẹ cháu bảo cháu đến nhờ Thanh Cúc và Thanh Nhàn nhà bác."
Chuyện Lương Thanh Cúc và Ngu Thanh Nhàn học y với bác sĩ Tạ đã được Tần Sơn Hoa truyền khắp làng, Tần Sơn Hoa còn nhấn mạnh hai người họ học phụ khoa và nhi khoa.
Tần Sơn Hoa cau mày: "Là dì ba của con, hai con chờ một chút, mẹ đi cùng hai đứa."
Tần Sơn Hoa lo lằng, hai đứa con gái bà của bà vẫn chưa học thành tài, tuy rằng Tạ Bá Dung nói hai người các cô học cũng không tệ lắm, nhưng đối với trường hợp thế này chắc chắn họ cũng sẽ sợ hãi, người làm mẹ như bà cũng không yên tâm, dù sao cũng phải đi theo mới an lòng được.