Mục đích chính của Ngu Thanh Nhàn hôm nay là vạch trần tên khốn Bạch Thư Đình này, vạch trần bộ mặt người cha tốt đầy giả tạo của ông ta. Bây giờ có người bắc thang cho cô, tất nhiên cô phải đi theo các bậc thang này rồi.
Ngu Thanh Nhàn lau sạch nước mắt rồi kể tất tần tật những ủy khuất mà mấy năm nay nguyên thân phải chịu ra, nhấn mạnh sự coi thường của Bạch Thư Đình và sự chèn ép của Lâm Mẫn đối với nguyên thân.
Bây giờ đang là thời điểm tan tầm, mọi người thấy có náo nhiệt thì đều đồng loạt dừng lại hóng hớt.
Xưởng gốm sứ có rất nhiều công nhân, chỉ chốc lát sau đám người đã xếp thành ba vòng trong ba vòng ngoài bao vây đám người Ngu Thanh Nhàn rồi. Ngu Thanh Nhàn kể đến đâu, mọi người lại bàn tán đến đó.
Đám lãnh đạo phải đứng ở trung tâm tiếp nhận ánh mắt của mọi người, đi không được mà ở lại thì cũng không xong.
Bọn họ chưa từng chật vật như thế này bao giờ, mọi người không hẹn mà cùng nhìn Bạch Thư với ánh mắt tràn ngập lửa giận.
Đều do ông ta cả, sau khi cưới vợ thì lập tức ngược đãi con gái của vợ trước, bức cho cô gái nhỏ đến đến cùng, không thể không chạy đến trường hợp này mà tố cáo.
Trưởng phòng La của cục Công thương nhìn cô gái nhỏ đến cáo trạng này một lúc lâu, bỗng nhiên ông ta quay đầu hỏi xưởng trưởng Cố đứng cạnh:
"Tôi nhớ tết âm lịch hơn mười năm trước, nhà máy các người xảy ra một vụ án cướp bóc, nhờ có kế toán của bộ tài vụ trong xưởng các người liều c.h.ế.t kéo dài thời gian cho đến khi chờ được người đến, người nọ có phải mẹ của cô gái nhỏ này không?"
Hiếm khi xảy ra một vụ án cướp bọc, mà còn đi cướp bộ tài vụ của nhà máy thì lại càng hiếm hơn.
Năm đó, vụ án này đã khiến cho toàn thành phố Kiền xôn xao, thậm chí còn được nhật báo nhân dân của tỉnh thành và trung ương đăng tin.
Nữ kế toàn liều c.h.ế.t ngăn cướp, cuối cùng cấp cứu không qua khỏi, cũng trở thành anh hùng trong miệng mọi người.
Khi đó trưởng phòng La vẫn chỉ là một nhân viên nho nhỏ, ấn tượng của ông ta đối với chuyện này vô cùng sâu sắc.
Bởi vì một ngày trước khi vụ án đó xảy ra, ông ta đến xưởng gốm sứ, từng được tiếp xúc với nhân viên kế toán kia.
Lời nói của trưởng phòng La khiến cho sắc mặt của xưởng trưởng Cố càng thêm cứng đờ, nhưng ông ta lại không thể không trả lời: "Đúng vậy."
Cặp mày của trưởng phòng La cau chặt lại: "Năm đó mẹ của con bé được phong làm liệt sĩ, nhà xưởng của các người chăm sóc con cái liệt sĩ như thế này à?"
Trái tim xưởng trưởng Cố đập thình thịch, đầu óc nhanh chóng chuyển động nghĩ xem nên trả lời thế nào mới có thể phủi sạch quan hệ với mình, nếu không cái tội danh ngược đãi con liệt sĩ này mà đổ ập xuống đầu ông ta, chỉ bằng miệng lưỡi người đời ông ta đã không thể sống nổi rồi.
Đầu óc ông ta nhanh chóng chuyển động, sau khi sắp xếp lại ngôn từ cẩn thận rồi mới dám nói:
"Đây đúng là sơ sót của chúng tôi, trước đây chúng tôi đúng thật không hề biết lão Bạch lại đối xử với con gái mình thế này. Hồi Tết chúng tôi còn hỏi thăm đứa bé kia nữa cơ mà, đứa bé vẫn nói mọi chuyện đều tốt."
Xưởng trưởng Cố bày ra biểu cảm bất đắc dĩ. Nhưng có thật là ông ta không hề biết gì về tình huống của Bạch Thanh Nhàn ở nhà họ Bạch không?