Hơn nữa trong nhà đó lại có thêm một Bạch Bảo Châu, đứa bé kia mềm mại còn am hiểu ý người, từ khi sinh Cố Thanh Phong, cơ thể của La Ái Phân đã bị tổn thương, nên bà ta không sinh được con gái.
Bạch Bảo Châu thường xuyên đến nhà nói chuyện với bà ta, so sánh với Bạch Thanh Nhàn không chủ động tiếp cận bà ta, tất nhiên La Ái Phân sẽ thích Bạch Bảo Châu hơn rồi.
"Lão Cố, ông xem có lúc nào thích hợp thì đến nhà họ Bạch cầu hôn đi thôi." Trước đây xưởng trưởng Cố đã nói với La Ái Phân, khả năng ông ta được điều đến cục Công thương là rất lớn, vậy chuyện Bạch Thư Đình tiếp nhận chức xưởng trưởng của xưởng gốm sứ là chuyện thuận lý thành chương.
"Đợi thêm một thời gian nữa đã, chỉ sợ chuyện sẽ có thay đổi."
Xưởng gốm sứ Vĩnh Định là trụ cột kinh tế của thành phố Kiền, có không ít người đang nhìn chằm chằm cái vị trí xưởng trưởng này.
Trước kia ông ta chắc chắn Bạch Thư Đình có thể tiếp nhận là do năng lực làm việc của ông ta không tệ lắm, hơn nữa danh tiếng cũng tốt, nếu không có gì ngoài ý muốn thì ông ta chắc chắn sẽ tiếp nhận vị trí xưởng trưởng, nhưng bây giờ thì khác.
Xưởng trưởng Cố đoán, không bao lâu nữa, cấp trên sẽ điều một xưởng trưởng mới xuống.
Cố Thanh Phong nghe đến đây, nhìn xưởng trưởng Cố bằng ánh mắt không hài lòng: "Cha?"
Xưởng trưởng Cố vẫn luôn hiểu rõ con trai nhà mình, nhưng có một vài việc, một vài thời điểm không thể nghe theo ý của anh ta được:
"Được rồi, chuyện này quyết định vậy đi. Thanh Phong, con là con trai duy nhất của cha, mọi thứ cha làm cũng chỉ vì tốt cho con thôi. Trước kia, Bạch Bảo Châu còn có thể miễn cưỡng xứng đôi với con, nhưng bây giờ thì khác rồi. Ý của cha, con có hiểu không?"
Xưởng trưởng Cố nói xong thì đứng dậy đi thẳng lên lầu, nãy tiếp khách ông ta uống không ít rượu, ông ta cố gắng chống đỡ lắm mới có thể chờ con trai mình về để hỏi kết quả, bây giờ đầu ông ta thật sự rất đau, phải ngủ một giấc mới được.
Lời nói của xưởng trưởng Cố trong nhà họ Cố vẫn nói một không hai, La Ái Phân chưa bao giờ phản bác bất cứ quyết định gì của chồng cả.
Trong lòng bà ta, chồng và con trai là tất cả của bà ta, bây giờ con trai còn chưa trưởng thành, vậy lời của chồng bà ta chính là thánh chỉ.
"Nghe lời cha con đi, nha." La Ái Phân cầm áo len đang đan dở ra ngoài.
Quan hệ của bà ta và Lâm Mẫn tốt thật, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bà ta đi ăn dưa. Hơn nữa quan hệ của nhà bà ta và nhà họ Bạch rất thân thiết, tình huống của nhà họ Bạch bà ta vẫn biết được ít nhiều.
Trước kia bà ta không nói ra là do trong hai đứa Bạch Thanh Nhàn và Bạch Bảo Châu có một đứa sẽ là con dâu của bà ta, nói ra thì ít nhiều cũng sẽ có ảnh hưởng đến nhà bà ta.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, chắc chắn Bạch Thanh Nhàn sẽ không gả đến nhà bà ta được nữa, Bạch Bảo Châu bên kia vẫn đang chờ kết quả, mà cho dù gả vào được thì đã làm sao, bà ta là mẹ chồng, còn có thể sợ cô ta à?
La Ái Phân vừa ra khỏi nhà đã trở thành trung tâm của đống bát quái. Bà ta nghe mọi người bàn tán, thi thoảng sẽ nói chêm vào một hai câu, mà mỗi một câu của bà ta đều khiến cho dư luận bùng nổ.