Đầu của Triệu Ái Dân ong ong, anh ta lớn bằng ngần này rồi nhưng chưa bao giờ phải chịu ấm ức đến mức ấy.
Anh ta giơ nắm đ.ấ.m định đ.ấ.m về phía Tạ Uẩn, Tạ Uẩn cũng không nhúc nhích, mãi cho đến khi anh ta sắp đến gần mặt anh, anh lại giơ chân ra đá một cú, Triệu Ái Dân lại bay ra ngoài.
Lần này, anh ta nằm dưới đất đến năm phút đồng hồ mà vẫn chưa thể đứng dậy được, trước mắt anh ta tràn ngập sao vàng.
Ngu Thanh Nhàn đi đến bên cạnh anh ta: "Triệu Ái Dân, trước kia tôi và anh không có quan hệ gì cả, sau này lại càng không có, ai đồng ý gả tôi cho anh thì anh cứ đến tìm người đó mà đòi. Còn nữa, mỗi lần anh há miệng ra đều thối c.h.ế.t đi được, có phải bữa tối anh đến hố phân ăn không hả?"
"Tôi thấy anh không thèm nói chuyện luôn cơ mà, vậy cái miệng này cũng không cần giữ lại làm gì nữa." Ngu Thanh Nhàn tát một cái, khóe miệng của Triệu Ái Dân ứa máu, mặt cũng sưng lên.
Đánh xong, Ngu Thanh Nhàn nắm tay Tạ Uẩn rời đi, mà ở phía sau hai người, Triệu Ái Dân nôn ra hai ngụm m.á.u loãng, gãy hai cái răng cửa.
Triệu Ái Dân nằm trên mặt đất hơn mười phút đồng hồ mới có thể đứng lên lắc lắc lư lư đi về nhà.
Vương Quỳnh Phương vẫn đang dọn dẹp nhà cửa, nhìn thấy Triệu Ái Dân về nhà với bộ dáng như thế, bà ta sợ đến mức thét chói tai, chổi cũng bị bà ta ném đi chỗ nào rồi.
Triệu Chấn Đức đang ngủ, nghe được tiếng thét chói tai của vợ thì mặc thêm quần áo vào, xuống lầu xem xem có chuyện gì đã xảy ra.
Triệu Ái Dân kể lại chuyện mình bị Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn đánh bằng giọng điệu đáng thường.
Vương Quỳnh Phương nghe xong thì nước mắt chảy dài, sắc mặt của Triệu Chấn Đức cũng tối sầm xuống, nhất là khi nhìn thấy Triệu Ái Dân bị mất hai chiếc răng cửa.
"Mẹ, mẹ mau đến nhà họ Bạch bàn chuyện đính hôn đi. Không phải Bạch Thanh Nhàn cô ta không muốn gả cho con ư? Vậy con lại càng phải cưới cô ta, con muốn cả đời này cô ta không được sống yên ổn. Cha, cha có biết cô ta đang ở bên cạnh ai không? Chính là cái tên côn đồ kia, con cũng muốn khiến cho anh ta sống không bằng chết."
Triệu Ái Dân vẫn luôn cảm thấy cái tên tiểu bạch kiểm bên cạnh Ngu Thanh Nhàn rất quen mắt, nhưng mãi đến khi đang trên đường về nhà anh ta mới nhớ ra người nọ là ai.
Triệu Ái Dân vừa tức vừa hận, anh ta thề, nhất định anh ta phải khiến cho Ngu Thanh Nhàn và tên tiểu bạch kiểm kia trả giá lớn.
Không phải Bạch Thanh Nhàn không muốn gả cho anh ta đấy ư, vậy anh ta càng phải cưới cô về.
Trước kia anh ta còn nghĩ dáng dấp của Bạch Thanh Nhàn xinh đẹp như thế, chờ cưới cô về rồi, chỉ cần cô nghe lời anh ta nhất định sẽ đối xử tốt với cô, sống an ổn với cô.
Nhưng bây giờ Triệu Ái Dân không còn nghĩ như thế nữa, anh ta phải tra tấn cô, tra tấn cho đến c.h.ế.t mới thôi.
Còn có tên mặt trắng kia nữa, anh ta cũng muốn khiến cho người nọ sống không bằng chết.
Triệu Chấn Đức nhớ đến dáng vẻ trẻ tuổi mềm mại của Bạch Thanh Nhàn, nhớ đến dáng vẻ khóc lóc động lòng người cái ngày mà cô đi tố cáo đó, lòng ông ta khẽ động.