Ngu Thanh Nhàn mở cửa đi vào sân, Bạch Hồng Vận còn chưa kịp ngăn cản, anh ta chỉ đứng ở cửa đã nghe thấy tiếng nói dịu dàng của một người phụ nữ và tiếng nói trong trẻo của một người đàn ông từ bên trong truyền đến, bọn họ đều vô cùng quan tâm em gái của anh ta.
Tâm trạng của Bạch Hồng Vận trong nháy mắt trở nên vô cùng phức tạp.
Bỗng nhiên anh ta nhớ đến khoảng thời gian khi mẹ anh ta vẫn còn sống. Mẹ anh ta không phải một người phụ nữ dịu dàng, mà tính cách vô cùng mạnh mẽ, hành vi cứng rắn, phần lớn thời gian đều nghiêm khắc với anh ta và Hồng Huy, rất ít khi bà lộ ra vẻ mặt từ ái.
Nhưng đối với người em gái này, bà lại vô cùng dịu dàng, hiền hậu.
Cũng cùng một chuyện, nếu do anh ta và Hồng Huy làm, mẹ anh ta sẽ chỉ biết chỉ trích, mắng mỏ họ.
Nhưng nếu là Thanh Nhàn làm, con bé sẽ không bị mắng mỏ một câu nào cả. Sau này thì mẹ chết, anh ta và Hồng Huy ngoài cảm giác đau lòng, khổ sở ra thì còn một loại cảm giác thoải mái vì... sau này không còn ai quản nữa.
Cho đến khi dì Lâm tới, cuối cùng cũng khiến cho anh ta và Hồng Huy cảm nhận được chút dịu dàng của tình yêu thương của mẹ.
Anh ta và Hồng Huy vô cùng hưởng thụ sự dịu dàng đó, nhất là khi dì Lâm đối xử tốt với bọn họ nhưng lại đối xử không tốt với Thanh Nhàn, điều này khiến cho nội tâm của họ càng thêm thỏa mãn.
Đó là một cảm giác thoải mái vô cùng sảng khoái, vì thế bọn họ cũng đối xử tốt với Bạch Bảo Châu mà dì Lâm mang tới.
Sau này lớn tuổi hơn một chút, anh ta biết suy nghĩ trước đó của anh ta không đúng chút nào, anh ta cũng cố gắng sửa đổi, thái độ của anh ta đối với Thanh Nhàn cũng không còn coi thường giống như trước nữa.
Nhưng thói quen đã hình thành nhiều năm khiến cho anh ta rất khó thân thiết với Thanh Nhàn, nhất là trong những lần lợi ích của Thanh Nhàn và Bảo Châu có mâu thuẫn, anh ta đều theo bản năng đứng về phía Bảo Châu.
Nhiều năm vẫn luôn hành xử như thế cho nên Bạch Hồng Vận cảm thấy chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì cả.
Nhưng ở giây phút này, khi nghe thấy giọng nói đầy quan tâm của cặp mẹ con ở trong kia đối với Ngu Thanh Nhà, trong lòng anh ta vẫn cảm thấy hoang mang.
Anh ta về nhà, Bạch Hồng Huy còn chưa ra ngoài. Anh ta đi vào phòng của Bạch Hồng Huy, kéo ghế ra ngồi xuống: "Hồng Huy, em còn nhớ mẹ của chúng ta không?"
Thân làm hai đứa con trai không phải chịu sự bất công, tình cảm của Bạch Hồng Vận và Bạch Hồng Huy vẫn rất thân thiết.
Bạch Hồng Huy im lặng một lúc lâu mới nói :"Nhớ chứ, sao lại không nhớ cho được? Bà ấy đối xử không tốt với chúng ta, chúng ta làm gì bà ấy cũng nhìn không vừa mắt."
Bạch Hồng Vận cũng không nói gì nữa.
Qua một lúc lâu, Bạch Hồng Huy mới hỏi kết quả khi anh ta đến tìm Ngu Thanh Nhàn.
"Nó không muốn về, gia đình tên côn đồ kia đối xử với nó tốt lắm." Bạch Hồng Vận nói.
Không gian lại trở nên im lặng. Không biết qua bao lâu, Bạch Hồng Huy mới lên tiếng: "Bỏ đi, tùy nó. Dù sao thì đường do chính nó chọn, đi đến đâu thì cũng mặc kệ nó đi. Nó sống tốt chúng ta cũng không thèm đến dính ánh sáng, mà nó sống nghèo túng thì chúng ta không đến giúp đỡ. Cứ vậy đi." Bạch Hồng Huy kéo chăn lên trùm đầu, nhắm mắt lại ngủ.