Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 86

Hơn nữa ánh mắt thầy Trần nhìn cô Tần cũng giống hệt ánh mắt chú Văn nhìn mẹ, nhưng câu này Lục Mộc Tâm không nói ra.

Cô Tần của hai chị em Lục Mộc Tâm dạy môn mĩ thuật, âm nhạc và toán học. Ngu Thanh Nhàng từng gặp hai lần, tuy cô ấy không phải người quá xinh đẹp, nhưng khí chất rất tốt, cả người tỏa ra phong độ của người trí thức, nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng.

Ngu Thanh Nhàn rất thích cô ấy, lại nhớ đến dáng vẻ của thầy Trần, cảm thấy hai người cũng rất đẹp đôi.

"Mẹ ơi, con cảm thấy chú Văn là người rất tốt." Lục Mộc Tâm nhìn Lục Thủy Tâm đang vắt óc làm khó Văn Thanh Yến ở phía trước, nói.

Ngu Thanh Nhàn rất kinh ngạc, cô vẫn luôn cảm thấy nếu mình thực sự có đối tượng, Lục Mộc Tâm hẳn là sẽ phản cảm.

Trong trí nhớ của nguyên thân, năm Lục Mộc Tâm mười tuổi, có một người đến nhà họ Giang làm mối cho cô ấy, lúc đó Lục Mộc Tâm tỏ ra ghét bỏ, còn nổi giận với nguyên thân một trận.

Nguyên thân chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tái hôn, phản ứng của Lục Mộc Tâm hôm đó càng khiến cô ấy thêm kiên định suy nghĩ này.

Nếu Ngu Thanh Nhàn định tiến thêm một bước với Văn Thanh Yến, cô sẽ nói chuyện tử tế với Lục Mộc Tâm một lần.

Lục Mộc Tâm hiểu chuyện nằm ngoài dự liệu của Ngu Thanh Nhàn, không những vậy, thái độ của cô bé đối với Giang Bảo Quốc cũng khiến Ngu Thanh Nhàn phải nhìn lại với con mắt khác.

Tuy rằng Lục Mộc Tâm dễ mềm lòng, nhưng cô bé biết rõ phải trái đúng sai, đây là một điều rất tốt đối với một cô bé mười bốn tuổi. Nếu như Lục Mộc Tâm cứ mãi như thế, sau này cuộc sống sẽ không tệ.

Lục Mộc Tâm thấy được sự kinh ngạc trong mắt Ngu Thanh Nhàn, cô bé vừa cười vừa nói:

"Mẹ ơi, trước đây con còn nhỏ, cảm thấy nếu như mẹ tái giá, chắc chắn sẽ không cần con nữa. Bà nội hay bảo con ngoan ngoãn một chút, nếu không mẹ sẽ chạy mất không cần con nữa. Bây giờ thì khác rồi, con đã lớn, không còn nghĩ như vậy nữa, bởi vì con biết mẹ vẫn luôn yêu thương con."

"Hơn nữa chú Văn cũng rất tốt. Tuy chú ấy không hay nói nhiều, nhưng rất tốt với con và Thủy Tâm. Tuy rằng bà Lục không nói, nhưng con biết những thứ quà vặt, bánh kẹo mà bà mang cho chúng con đều là chú Văn mua về."

Lục Mộc Tâm nhớ có lần mình và em gái đứng ở cổng nói muốn ăn bánh trứng, lúc đó chú Văn đi ngang qua nghe thấy, chú không nói câu nào, nhưng hôm sau hai chị em tan học về nhà, bà Lục đã mang bánh trứng sang.

Ngu Thanh Nhàn ngẩn người, cô nghĩ nếu như hiện giờ nguyên thân ở đây, nếu như cô ấy nghe được những lời này, có lẽ sẽ rất mừng rỡ, cảm động.

Ngu Thanh Nhàn sờ đầu Lục Mộc Tâm:

"Bát tự còn chưa có nét nào đâu, con quan tâm làm gì? Chuyện của người lớn trẻ con bớt để ý, cứ ăn ngon mặc đẹp, vui vẻ trưởng thành là mẹ mừng lắm rồi."

Lục Mộc Tâm cọ đầu vào tay Ngu Thanh Nhàn, nhìn thân hình cao lớn, vai rộng chân dài của Văn Thanh Yến đằng trước, hình ảnh này giống hệt như những gì cô bé đã tưởng tượng về cha khi còn bé.

Bình Luận (0)
Comment