Hai vợ chồng đang nói chuyện, bỗng có âm thanh từ bên ngoài vang lên, hình như là tiếng trẻ con khóc.
Tô Thắng Lợi và Lưu Mĩ Lan nghĩ có chuyện xảy ra nên cũng không nói tiếp mà đứng dậy chạy nhanh ra ngoài.
Trong phòng khách, Tô Bảo và Tô Bối thành thật đứng ở ven tường, Tô Trà nghiêm túc đứng ở bên cạnh.
Trong phòng khách còn có một người phụ nữ lạ mặt và một đứa nhỏ bụ bẫm nữa, nhìn qua có vẻ lớn hơn Tô Bảo nhà họ mấy tuổi.
Đứa nhỏ này béo thật sự, còn béo hơn Tô Bảo nữa.
Nó cũng là đứa khóc lóc làm cả phòng không được yên.
“Nhà mấy người làm sao đấy? Sao không trông con cẩn thận mà để nó ra ngoài tự tiện đánh con nhà người khác hả? Mấy người nhìn con tôi đây này, bị con mấy người cào mặt, là mặt đấy! Nhỡ để lại sẹo thì sao hả? Có biết là mặt của trẻ con quan trọng thế nào không?” Người phụ nữ lớn giọng làm ầm ĩ, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Tô Bảo và Tô Bối bên cạnh Tô Trà.
Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi nghe thấy bà ta nói vậy thì không vui, hai vợ chồng này cái khác không có, chỉ là rất bao che cho con.
Hai vợ chồng họ có thể chê Tô Bảo nhưng nếu người khác mắng con trai họ nó lại là chuyện khác.
Nhưng hai vợ chồng còn chưa kịp mở miệng, Tô Trà nghe tiếng khóc ma quỷ của đứa nhỏ kia xuyên qua lỗ tai, không nhịn được liếc nó một cái, nói một câu: “Đừng khóc nữa!”
Có lẽ ánh mắt Tô Trà rất có tính đe dọa nên đứa nhỏ nọ há mồm, tiếng khóc bị kẹt trong cổ họng.
Hình ảnh đó rất buồn cười.
Người phụ nữ thấy con mình như vậy lại càng tức giận, tiến lên một bước. Nhưng bà ta còn chưa tới gần Tô Trà, Vu Kế Vĩ ở bên cạnh đã tiến lên hai bước để chặn.
Tô Thắng Dân và Tô Thắng Lợi nhìn thấy động tác của người phụ nữ cũng tiến lên hai bước chắn trước mặt Tô Trà.
Bà ta trông thấy có ba người đàn ông chặn trước mặt thì cảm thấy sợ sệt.
Tô Bảo thấy bà ta như vậy mới nhảy ra, cãi: “Là con của cô cướp kẹo của em cháu! Nó không cướp được, bị đánh cho khóc lại còn về nhà mách mẹ! Xấu hổ, xấu hổ!”
Vốn dĩ Tô Bảo cảm thấy bằng bản lĩnh cướp kẹo về, cậu bé không sai gì cả, nhưng đối phương đã đánh không lại còn về nhà mách lẻo, ở trong mắt Tô Bảo là kém cỏi, đồ vứt đi, không có sức mạnh!
“Cướp có một cục kẹo thôi mà, còn không phải là một cục kẹo rởm hay sao? Làm như quý lắm không bằng. Con tao muốn ăn chúng mày cho là được.” Bà ta dường như không cảm thấy con mình sai chút nào.
Tô Trà thấy bà ta nói vậy, cuối cùng cũng hiểu được thì ra trên đời đúng là tồn tại loại sinh vật như vậy, coi con là cái rốn vũ trụ, nghe theo vô điều kiện.
Thậm chí không chỉ bản thân mình như thế lại còn vọng tưởng người khác cũng phải phục tùng con mình vô điều kiện.
Xem đức hạnh của người phụ nữ này, không thể trách được đứa con bị dạy thành thế này…
Tô Trà cảm thấy đối với loại chuyện này nói tung lung cũng không có ý nghĩa gì. Phương pháp giải quyết của Tô Trà vừa thô bạo lại có hiệu quả, đó là để Vu Kế Vĩ ném người ta ra ngoài.
Loại người này nói đạo lý cũng vô ích, chỉ làm lãng phí thời gian.
Sau khi ném người xong, bên trong chỉ còn lại người nhà.
Thừa dịp này, Tô Thắng Lợi hỏi Tô Thắng Dân có quen ai ở bệnh viện hay không.
“Anh không quen ai ở bệnh viện cả, hay là ngày mai anh đi đến bệnh viện cùng với hai người nhé? Cũng tiết kiệm thời gian vợ chồng em đi tìm nhưng không được.” Tô Thắng Dân trả lời.
“Vậy cảm ơn anh, đúng là có khi bọn em không tìm thấy bệnh viện thật.” Tô Thắng Lợi hơi ngượng ngùng gãi sau cổ.
“Khách khí làm gì, anh là anh hai của chú mà.”
Lúc hai anh em đang nói chuyện, Tô Trà vẫn luôn im lặng chợt nói: “Cha, chú ba, không thì để con hỏi hộ cho. Trước kia con có kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện thành phố rồi, cũng có quen một bác sĩ. Để con hỏi bác sĩ một chút xem người ta có rảnh không, nếu được mọi người đến chỗ người ta xem thử.”
Tô Thắng Lợi nghe thấy Tô Trà nói vậy, chú ta vui vẻ ngay lập tức, vội vàng nói: “Được được được, Trà Trà, lâu rồi cháu chưa ăn chân giò chú ba làm đúng không? Để tối nay chú làm cho cháu.”
“Vâng ạ! Lâu rồi cháu chưa ăn giò heo của chú ba làm, cháu thèm lắm rồi ấy.” Tô Trà mỉm cười trả lời.
Tô Trà gọi điện thoại cho vị bác sĩ kia để dò hỏi, người ta vừa nghe thấy Tô Trà nói đã đồng ý mà không hề suy nghĩ.
Cốc Ích sắp xếp cho Tô Trà đi khám ở bệnh viện nên cô và giáo sư Vương Vinh Bình cùng đi kiểm tra sức khoẻ. Bởi vì hai người này thức đêm nhiều quá nên Cốc Ích không yên tâm.
Sao người bình thường có thể được sắp xếp đặc biệt để khám sức khỏe được? Nếu người đó gọi điện thoại tới hỏi, vậy bác sĩ chắc chắn phải sắp xếp thôi.
Với lại, mặc dù gần đây bác sĩ rất vội nhưng vẫn có thể dành ra chút thời gian.
Việc tìm bệnh viện đã được giải quyết, Tô Thắng Lợi nghe tin thì vui tươi hớn hở kéo Tô Thắng Dân đi ra ngoài, nói là muốn đích thân đi chợ mua chân giò để tối nay làm cho Tô Trà ăn.
Tô Thắng Dân đối mặt với sự nhiệt tình của em trai, cuối cùng cũng bị lôi kéo đi theo.
Bốn giờ chiều, Tô Trà nhận được một cuộc điện thoại, sau vài phút cô đi ra cửa.
Tô Trà ngồi trên xe, đi đến trường đại học Quốc gia.
Cuộc điện thoại vừa nãy là do Lục Tư Văn, hiệu trưởng trường đại học Quốc gia gọi cho Tô Trà, nói là có việc muốn tìm cô, bảo cô đến trường một chuyến.
Nửa tiếng sau, Tô Trà xuất hiện ở văn phòng của Lục Tư Văn.
Lục Tư Văn nhìn học sinh đang ngồi đối diện mình, trong lòng không nén được cảm thán một câu, đúng là sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
Lục Tư Văn vô cùng để ý đến học sinh Tô Trà này. Lúc trước, khi Tô Trà chọn chuyên ngành, Lục Tư Văn vẫn còn lo lắng.
Nhưng ông ta không ngờ tới chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, cô đã có thể hoàn thành việc học trước thời hạn.
Hôm nay Lục Tư Văn tìm Tô Trà không phải vì chuyện tốt nghiệp sớm, mà vì một vấn đề khác.
“Tô Trà à, hôm nay tôi tìm em đến, chủ yếu là vì có chuyện muốn bàn với em một tiếng.”
“Vâng, thầy hiệu trưởng nói đi ạ.” Dáng vẻ Tô Trà rất chăm chú lắng nghe, trả lời lại Lục Tư Văn.
Lục Tư Văn nhìn cô học sinh bình tĩnh trước mắt, sau đó tiếp tục nói: “Chuyện là như thế này, gần đây ở thành phố H có một dự án. Bên đó vốn dĩ muốn để giáo sư của em sang, nhưng mà do nguyên nhân sức khỏe, giáo sư của em không đi được. Cho nên giáo sư đã đề cử em đi sang đó, em thấy chuyện này…”
“Em ấy ạ?” Tô Trà hơi ngạc nhiên.