Tại nhà họ Tô.
Mọi người vừa về đến nhà, sau khi dọn dẹp xong, một nhà bốn người họ ngồi ở phòng khách nói chuyện.
“Trà Trà, con xem Phó Hành Khanh cũng đã gặp người nhà chúng ta rồi, con và nó nói chuyện với nhau xem khi nào đến thăm hỏi nhà bên kia đi, chuyện này con phải để tâm đấy.” Vương Tú Mi nhìn con gái, mở miệng nhắc nhở một câu.
“Đúng đúng đúng, việc này có lý. Trà Trà con trở về bàn bạc với Phó Hành Khanh đi, nó cũng đã gặp người trong nhà mình rồi, vậy con cũng nên đến nhà nó chào hỏi một tý, đây là lễ phép.” Tô Thắng Dân cũng tán thành phụ họa một câu.
Phó Hành Khanh đã đến nhà mình hai lần, dù thế nào Tô Trà cũng nên đi một chuyến mới phải, nếu không nhà bên kia sẽ nói Tô Trà không hiểu chuyện.
“Vâng, con biết rồi, con sẽ bàn với anh ấy.” Tô Trà cười trả lời, vốn dĩ cô cũng có dự định này.
Hai người đều đã công khai, về tình về lý cô nên đến nhà họ Phó thăm hỏi mới phải phép.
Ngày hôm sau, Phó Hành Khanh nhận được cuộc gọi của Tô Trà điện thoại hẹn gặp anh.
Sau khi cúp điện thoại, Phó Hành Khanh lập tức thay quần áo, anh nói với bà cụ một tiếng rồi ngay sau đó đi ra ngoài.
Hai người hẹn gặp nhau ở nhà hàng của Tần Mạt.
Nếu không hệ thống sẽ phàn nàn Phó Hành Khanh là một người nuôi heo chuyên nghiệp, anh hẹn Tô Trà ra không phải ăn cơm ở nhà hàng cũng là ngủ trong rạp chiếu phim.
Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.
Đối với thói quen của Phó Hành Khanh, hệ thống chỉ muốn giơ ngón tay cái lên và đánh giá ba chữ... Thói quen tốt!
Phó Hành Khanh đến nhà hàng trước, lúc Tô Trà đến nơi Phó Hành Khanh đã chờ ở cửa.
Nói đến cũng thật khéo, hai người bọn họ vừa mới đi vào, Tần Mạt cũng tới đây đi sát ngay phía sau.
“Phó Hành Khanh, Tô Trà, ai da, thật trùng hợp!” Tần Mạt nhìn thấy hai người, lập tức vui tươi hớn hở đi lên chào hỏi.
Tần Mạt liếc nhìn Phó Hành Khanh rồi dừng lại ở chỗ Tô Trà, sau đó nói: “Tô Trà, đã lâu không gặp, em càng xinh đẹp hơn rồi.”
Tần Mạt vừa dứt lời xong anh ta đã nhận được ánh mắt sắc bén của Phó Hành Khanh.
Chẳng qua Tần Mạt cũng biết Phó Hành Khanh không dám làm trò gì trước mặt Tô Trà nên anh ta mới to gan lớn mật xem nhẹ ánh mắt của anh, tiếp tục nói: “Vừa hay lát nữa mấy người Trầm Trang cũng tới đây, bọn tôi hẹn ăn cơm, nếu không ngồi cùng nhau đi?”
“Không được, không tiện.”
“Được, ngồi cùng nhau đi.”
Hai âm thanh đồng thời vang lên, là Tô Trà và Phó Hành Khanh cùng nói, câu trước là Phó Hành Khanh, câu sau là Tô Trà.
Hai người này mới vừa mở miệng lại không nhất trí.
Tần Mạt nhìn hai người họ, anh ta nhìn Phó Hành Khanh, sau đó lại nhìn Tô Trà.
Cuối cùng ánh mắt anh ta dừng lại trên người Phó Hành Khanh, trong ánh mắt có một chút trêu chọc.
Không đúng, người anh em, nhà các cậu ai làm chủ vậy?
Rốt cuộc được hay không được, cho anh ta một câu trả lời chắc chắn đi xem nào!
Phó Hành Khanh thấy ánh mắt trêu chọc của Tần Mạt thì trực tiếp liếc nhìn sang: Cút!
Ánh mắt tỏ vẻ như thế nhưng khi Phó Hành Khanh mở miệng lại là.
“Vậy cùng nhau đi.”
Vậy, cùng nhau, đi?
Nhìn người kia nhanh chóng ngoan ngoãn đổi ý, kêu một tiếng là vâng lời.
Tần Mạt nghe Phó Hành Khanh nói xõng anh ta không nhịn được bật cười một tiếng.
Người anh em, ánh mắt của cậu cũng đủ tàn nhẫn đấy, có bản lĩnh thử không nghe lời Tô Trà đi.
Người anh em này, cậu như này gọi là gì chứ, nhìn tôi bằng ánh mắt tàn nhẫn nhất, sau đó lại mở miệng ra nói lời hèn nhất vậy?
Tô Trà ở bên cạnh cũng nhìn ra được ánh mắt trêu chọc của Tần Mạt, vẻ mặt ngoan ngoãn đứng cạnh Phó Hành Khanh, cười nói: “Đúng rồi, quà tặng anh em đã làm xong rồi, ở trong túi của em, lát nữa em sẽ đưa cho anh.”
Nghe thấy quà, Phó Hành Khanh trong lúc nhất thời không rảnh để ý tới Tần Mạt, ánh mắt nóng rực nhìn Tô Trà.
“Vậy chúng ta lên tầng trước đi.” Phó Hành Khanh nhẹ giọng nói với Tô Trà. Sau đó anh lại khôi phục vẻ mặt nghiêm túc trong nháy mắt khi đối mặt với Tần Mạt, mở miệng nói: “Chốc nữa người đến các cậu cùng nhau lên sau đi.”
Lúc này Phó Hành Khanh đều đặt tâm trí vào món quà Tô Trà tặng anh, nào còn tâm trí để ý Tần Mạt nữa.
Phó Hành Khanh nói xong cũng không đợi Tần Mạt phản ứng, anh dẫn Tô Trà đi lên cầu thang.
Tần Mạt đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn hai người đi xa, trong lòng âm thầm mắng Phó Hành Khanh trọng sắc khinh bạn.
Anh thay đổi rồi, thay đổi triệt để.
Chậc chậc, trước kia Phó Hành Khanh nào có nghe lời như vậy?
Vừa nói chuyện với người yêu, con người này cũng thay đổi hoàn toàn.
Không nói cái khác, chuyện mới vừa đây thôi.
Khá lắm, địa vị trong nhà của Phó Hành Khanh, quả thật là... Vừa nhìn đã rõ!
Người ta nói chuyện yêu đương, Tần Mạt chắc chắn sẽ không không có mắt nhìn đi làm kỳ đà cản mũi như vậy.
Cho nên Tần Mạt ở dưới tầng một đợi mấy người Trầm Trang tới, trong lúc đợi người còn thỉnh thoảng nhìn về phía cửa.
Khoảng mười một giờ, cuối cùng mấy người Trầm Trang cũng tới. Mọi người đều ngồi xe của Trầm Trang đến, mấy người họ vừa vào cửa đã nhìn thấy Tần Mạt đang đợi trong tiệm.
Mọi người cảm thấy rất kỳ lạ, quen biết nhau từ khi còn quấn tã đến khi trưởng thành cũng không cần khách sáo như vậy. Còn đợi họ ở tầng một cơ. Aiyo, quá khách sáo rồi.
Quen biết từ nhỏ tới lớn, bọn họ liếc mắt là nhận ra vẻ mặt khác lạ của Tần Mạt.
“Ôi mấy anh hai cuối cùng đến. Tôi đợi mấy người nửa ngày rồi, chờ đến mức bạc cả tóc.” Tần Mạt nói đùa.
Mấy người họ nghe Tần Mạt nói vậy càng cảm thấy có điều không đúng.
“Tần Mạt à, chúng ta hẹn nhau lúc mười một rưỡi, giờ chúng tôi còn đến trước hẹn nửa tiếng, cậu nói vậy là không phải rồi?”
“Đúng thế, có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay Trầm Trang mời khách, cậu ta còn chưa nói chúng tôi tới trễ đâu. Mấy người chúng tôi không hiểu lời này của cậu có ý gì.”
Trầm Trang vẫn luôn không lên tiếng cũng ngước mắt nhìn Tần Mạt, đợi Tần Mạt nói chuyện.
Tần Mạt vẫn muốn chơi xấu nhưng nhìn ánh mắt hiếu kỳ của sắp nhỏ, anh ta cố ý úp úp mở mở giơ tay chỉ về tầng hai nói: “Đương nhiên là vì hôm nay Trầm Trang không cần mời khách, người mời đã ngồi trên tầng hai rồi.”
Xem kìa, đang lúc gay cấn thì không nói nữa, mấy người họ đều bối rối.
Thấy ánh mắt khó hiểu của bọn họ, lần này Tần Mạt rất vui vẻ mở miệng giải thích: “Phó Hành Khanh trở về rồi, đang ngồi trên tầng.”
Đám người Trầm Trang vừa nghe thấy tên Phó Hành Khanh họ lập tức vực dậy tinh thần, trong đó có một người còn chưa đợi Tần Mạt nói tiếp đã đi lên cầu thang.
Thấy hành động của người đó, Tần Mạt cười thầm.
Bộ dáng khác lạ này của Tần Mạt vừa hay bị Trầm Trang nhìn thấy, Trầm Trang khẽ khàng đến bên Tần Mạt, thấp giọng nói: “Có phải không chỉ có một mình Phó Hành Khanh hay không?”
Trầm Trang vừa dứt lời, mấy người còn lại lần lượt nhìn về phía Tần Mạt bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Mẹ kiếp, bảo sao cứ thấy Tần Mạt sai sai.